Friday, December 30, 2016

2-TÌNH NƯỚC- TÌNH NON



MÙA THU VIỆT NAM

Mùa Thu Việt Nam giờ buồn hiu hắt
Ít ai nhìn chiếc lá rụng buồn bay
Cơm với áo chưa đủ ngày tất bật
Đời bon chen quẩn vặt với so đo
Nắng thu đẩy chiếc lá chao lem luốt
Đời dân hèn không chọn được căn cơ
Sống lao lách bơ phờ cơm áo mặc
Kẻ gian manh xấc láo cứ thập thò
Bọn trẻ học theo đồ hình nghịch lạc
Lịch sữ tiền nhân lệch méo vòng vo
Mùa Thu Việt Nam giờ buồn chi lạ
Nghe rầu rầu đày đoạn một thời xưa
Hồn sống núi gió gào cây rung lá
Khép vòng vây dầy đặc kẻ cuồng nô
Người lê bước bị ghìm chân giữ cổ
Hít thở cạn nguồn ngồi, đứng trân thân
Nỗi sợ hãi đến khi nào mới hết?
Người cùn đường chắc người phải đứng lên
Đòi lại mùa Thu một thời yên vui cũ
Độc Lập- Tự Do-Dân Chủ- Nhân Quyền




Chẳng Lẻ Ngồi Yên Mãi

Đất nước tôi bây giờ cái gì cũng rối
Bọn quán gà, ngờ vực mổ tứ tung
Không phân biệt thực hư, giả định
Óc đặc dầy quyền lợi mỗi tính toan
Họ ở thế gậm tiền, nên câm họng
Bọn Tàu phù gày đặt giáo quanh hong
Đất nước tôi vòm trời khép nhỏ lại
Cuộc sinh tồn, người chạy dọc chạy ngang
Bọn thảo khấu, lừa thời cơ cướp giựt
Người lượn lờ, cơm áo sống lam nham
Ngày mai, ngày mai có đâu định hướng
Đất nước buồn…thời thế quá ngổn ngang
Nhiều năm nữa…qua thêm nhiều năm nữa
Ôi còn gì một đất nước Việt Nam
Phải làm sao? Người có lòng ắc hiểu
Đứng lên…! Bẻ xiềng xích, chống ngoại xâm



EM BÉ ƠI!

Như con chim non còn nơi tổ ấm
Trong vòng tay mẹ, trong vòng tay cha
Em tơ mỏng như lá non, chồi nụ
Nắng vừa lên đời mới vỡ võ ra

Mẹ ôm bé xuống thuyền tìm đất sống
Em đâu biết rằng …rồi sẽ phong ba
Biển mênh mông biển vô tình sóng dử
Truyền tròng trành…thuyền chìm giữa sóng to

Mẹ cố níu tấm thân em nhỏ bé
Biển dập dồn lìa mẹ nước cuốn xa
Mẹ về đâu…? Thân em trôi trên biển
Xác em trơ …sóng xô dạt vào bờ

Em nằm đó úp… thân nhầu trên cát
Như ngủ mơ chờ mẹ với vòng tay
Xác mẹ em trôi về đâu… biển sóng?
Chẵng bao giờ về trở giấc con thơ

Anh em đâu…? Trong trò chơi cúp bắt
Như ngày qua úp mặt đếm một...hai…
Nước biển cuốn làm sao về ôm chụp
Em nằm trơ…thôi…!  Ngủ giấc ngàn thu

Em bé ơi! Em có đâu chọn lựa
Buổi sinh ra cũng như lúc xuống thuyền
Cuộc sinh -tử ai bày ra cho bé
Bước ra đời cũng như lúc lâm chung!

Thế giới nầy biết bao giờ dừng lại…?
Chiến tranh! Ôi dàn trãi khắp năm châu
Thượng đế… bị bọn ma đầu quỷ quái
Xưng danh ngài để tàn sát lẩn nhau

Loài gian ác cứ giở trò bắn giết
Bọn kinh doanh buôn vũ khí làm giàu
Họ nhân danh những ngôn từ bác ái
Để phân chia thế giới…bỏ tay nhau

Dân bé cổ bị xoay trong bão lửa
Sống cam hèn như trùng dế đắng cay
Kẻ có quyền bước trên ngàn xác chết
Sống nguy nga trù phú với đền đài

Thế giới nầy biết bao giờ dừng lại…?
Đem Hòa Bình-Nhân Ái xót chia nhau
Không phân biệt màu do cùng chủng t ộc
Không bão hoàng Tôn Giáo …sống chan hòa



Tháng Bảy Mưa

Tháng Bảy bên kia mưa nhiều lắm
Mưa quê nhà tháng Bảy mưa ngâu
Ở đây nhớ quá mưa tháng Bảy
Tháng Bảy bên nầy vắng cơn mưa

Tôi ước ao cơn mưa tháng Bảy
Mưa quê nhà một thuở thơ ngây
Dầm cơn mưa đôi môi đánh cạp
Mưa! Mưa hoài bọt nổi …mưa day

Tháng Bảy mưa…!Lúa non nở bụi
Trổ đồng đồng lá động giọt mưa
Bầy cá rồng rồng động sôi bọt nước
Tháng Bảy mưa…! Cơn mưa dầm dề

Tháng Bảy mưa…!lĐứng bờ câu cá
Con nhái câu nhấp…cần câu rê
Lướt qua những bụi lúa tìm cá
Suốt buổi chờ…nhìn cá quẩy đuôi

Tháng Bảy quê nhà giờ xa khuất
Tháng Bảy bên nầy vắng cơn mưa
Đêm nằm nhớ cơn mưa tháng Bảy
Bên nhà …mưa rỉ rả …dây dưa…


Dòng kinh nhớ

Qua xóm vàm kinh nói với sông
Sông trôi mấy khúc đời xuôi ngược
Giọt nước phù sa đọng bóng hình
Con bìm bịp gọi hoài nước lớn
Dề lục bình tím nở trên sông
Thuyền ai còn đậu ngoài vàm rộng
Mơ những hồn xưa lớp triều dâng
Nghe trong hơi gió lời đồng vọng
Ngàn năm con nước vẫn chung tình


MẸ ĐẤT GIỒNG

Quê hương tôi miền đất giồng cồn cát
Chín dòng sông chia nước chảy qua đồng
Những bờ đất uốn cong vòng lưởi sóng
Cát lẩn phù sa thấm đất mưa giông

Con đường đất bóng tre nghiêng che mát
Mẹ đất giồng chĩu nặng gánh đôi vai
Áo ba ba nhỏ giọt mồ hôi ướt
Sáng nắng chiều mưa…ruộng rẩy ngô khoai

Bờ tre trưa cùng mẹ ngồi thoáng mát
Mùi cứt trâu, mùi rơm rạ đâu đây
Nghe thoang thoảng mùi hương tóc mẹ
Buổi cơm nghèo cơn gió động bờ cây

Nước cơm chắc thay canh nhai ngòn ngọt
Mấy đọt bầu chấm mẻ cá kho khô
Con đuông đất chiên dòn dòn béo
Bờ giồng trưa con dế gáy the the

Mẹ quê tôi!  Cả một đời vẫn vậy
Nuôi đàn con khôn lớn bước vào đời
Những anh hùng yêu nước một lòng thôi
Yêu đất mẹ nên giử gìn đất mẹ

Tháng Bảy bên nầy

Tháng 7 Cali chẳng thấy mưa
Vài ngày nắng gat rát da trưa
Nắng làm nhựa bốc lên mùi khét
Nắng hắt ngoài hiên ngọn gió lùa

Nhiều lúc bão giông dầy cơn mưa
Lốc xoấy bất ngờ đến đầu mùa
Mấy ngày lành lạnh trời mây mịt
Tháng 7 trời chợt nắng-chợt mưa

Tháng bảy bên nhà chắc nhiều mưa
Mưa ngâu mù mịt gió giao mùa
Mưa ướt áo em ngoài đường phố
Mưa ướt mẹ già giữa chợ trưa

Em bé đôi môi đánh bồ cạp
Co ro dưới hiên phố đục mưa
Cập vé số bán chưa đầy nửa
Chắc chiều nay...cơm chẵng đủ no

Bà mẹ già đầu che vãi mũ
Mưa tạt lùa ướt áo vá quàng
Miếng trầu nhai lạt môi thấm nước
Mớ rau còn…mẹ hắt hơi khan

Mưa tháng Bảy ướt dầm cơm áo
Mưa quê nhà mưa tạt-mưa ngang
Mưa nhà nghèo-mưa đời trơn trợt
Đến bao giờ gom đủ chén cơm

Tháng Bảy bên nầy-nhớ bên đó
Chia lòng hai-đứt ruột xót thương
Góp chút tình quê vài trăm bạc
Làm sao vá hết…nỗi đoạn trường

Miếng đói dẫu sao còn sang xẻ
Miếng Tự Do-Dân Chủ-Nhân Quyền
Muốn chia xớt làm sao gởi tới
Bởi rào quyền dầy đặc quê hương




MÙA XUÂN VÀ HOA


Mùa Xuân hoa nở chẳng vì ai…
Tiết Xuân… hoa nụ ấp Đông dài
Nắng hồng chút ấm…trời mây biếc
Hoa cỏ xanh tươi kết tháng ngày
Vạn vật cùng hòa trong vũ trụ
Xoay chuyển vận hành theo vòng quay
Ta cũng đi theo vòng luân chuyển
Nhưng khác…hồn ta đoản khúc thay
Có lúc Xuân tươi …lòng đượm khóc
Vì trong uẩn ẩn những tàn phai
Có lúc Đồng về tươi hồn mộng
Bên người yêu dấu ngát nồng say
Con người là vật trên mọi vật
Vì có linh hồn …trái tim yêu….?
Mẩn cảm với cuộc đời thay đổi
Vui- Buồn hòa khúc của trần ai…!



PHƯỢNG NHỚ

Phượng nở hai màu khoe sắc hương
Mùa hè nghiêng bóng trước sân trường
Tuổi nhỏ một thời vương nỗi nhớ
Hai màu hồng,tím một trời thương

Mỗi cánh phượng hồng trang thơ ép
Từng dòng thơ nhớ gởi trao thương
Lưu bút ngày xanh dòng mực tím
Gởi nhớ, gởi thương tuổi học đường

Ngắt cành phượng tím trao em đó
Hảy nhớ tình nhau vạn nẻo đường
Lớn lên mỗi đứa đi mỗi ngã
Thời gian trôi vuột những yêu thương

Kỷ vật qua bao cơn biến loạn
Mất rồi những dòng chữ thân thương
Hoa phượng mùa hè, hoa vẫn nở
Hồng, tím còn đây trước sân trường

Người xưa biền biệt ...người xưa đứng
Buồn nhìn mái ngói đã rêu phong
Em của thời xưa giờ tóc trắng
Ta của thời xưa tóc điễm sương

Phượng ơi! màu nhớ lòng lưu luyến
Ta hát bài ca "Phượng nhớ" buồn
Thiếu phụ bên đường dừng chân lại
Có phải người xưa cũng đoạn trường?
Tình yêu bóng mây

Em cứ mãi là người tình trong mộng
Để anh thèm thuồng trong những giấc mơ
Em cứ mãi là người tình chưa đến
Để anh chờ háo hức một vòng tay
Em cứ hẹn cho dù em nói dối
Để anh chờ trong hồi hộp mê say
Anh lặng lẻ với mối tình ngây dại
Cho dù đời anh tóc ngã màu mây
Trái tim và hồn anh như tơ mỏng
Cứ vổ đầy mộng ước của chàng trai



Mùa quê trải hoa vàng

Tháng Mười hoa lúa trãi bông vàng
Hạt sương lóng lánh nắng mai non
Mùa quê lúa trỗ bông hạt gạo
Mênh mông trời đất cũng vàng ươm

Đất nước đi qua những thăng trầm
Bám đất hạt thơm vẫn nẩy mầm
Mồ hôi người trộn pha vào đất
Có cả máu xương…những anh hùng

Chín dòng sông chở giọt phù sa
Cuộn dài sông nhả những dòng thơ
Len vào hạt lúa mùa lương sớm
Điệu hát dân ca…ngọt câu hò

Châu thổ ơi! Miền đất quê tôi
Sản sinh ra những con người
Gái rất đoan trang…trai oanh liệt
Bà mẹ phù sa sáng rạng ngời

Mẹ nuôi con bằng bầu sữa non
Nuôi lớn đàn con những vuông tròn
Nhai hạt gạo thơm từng miếng mớm
Mẹ ơi! Yêu mẹ…yêu non sông

Biệt xứ xa quê nhớ mùa vàng
Tháng Mười mà nắng vẫn chang chang
Thèm giọt mưa quê lưng áo ướt
Thèm nhai gạo mới miếng cơm thơm

Đất ơi! Đất nở mùa hoa lúa
Hương nhớ ướp hồn chẳng ngoai nguôi
Ở đây đất ở… thân lưu lạc
Nhớ đất quê xưa …đất giống nòi…



Duyên Tết

Tết đến ngày xuân rộn tiếng cười
Tết nầy em đúng tuổi hai mươi
Tóc dài cắt ngắn không kẹp nửa
Uốn vòng cho mái tóc cao cao
Em mặc chiếc áo dài hở cổ
Làm dáng làm duyên đi lề chùa
Người qua kẻ lại nhìn đấm đuối
Em cười e thẹn mắt đong đưa
Hương ngát Phật đường người cúng vái
Em quì lại Phật tụng Nam Mô
Anh chàng quì sau lưng em bảo
Cô em ơi! Em đẹp quá đi thôi
Rộn rả trong lòng em ấp úng
Sao không cúng Phật lại ngó tôi
Tết nầy đi chùa em mản nguyện
Cuối năm chắc làm lể đẹp đôi



Những nhánh sông về biển Mẹ

Con sông chảy chia dòng miền châu thổ
Nhánh phù pha bồi lấp cánh đồng thơm
Những dòng sông chảy mãi không ngừng
Con nước vổ gập ghềnh ra biển lớn
Vận nước nổi trôi bao lần luân chuyển
Mẹ kiên lòng ký gởi những đàn con
Tình yêu quê gắn chặt mãi trong lòng
Dù oan trái vết hằn qua trong- đục
Những đứa con yêu quê hương tổ quốc
Vẫn chia dòng hàn gắn vết thương đau
Cho dù nay mẹ bạc sóng mái đầu
Mẹ còn đó chờ nhánh thương khoắc khoải
Gió rì rào thổi qua mùa lúa nở
Cánh cò xưa bay trắng cánh đồng mơ
Đàn con muôn phương của mẹ quay về
Xuân tươi thắm mẹ ôm con từng đứa
Mùa đau thương rồi sẽ không còn nửa
Từng nhánh sông chảy vào biển hiền hòa
Biển mẹ…vòng tay mở rộng bao la
Trùng dương rộng- mùa yêu thương vỗ sóng




BỜ CÁT LỠ
Tặng Chính, em Ánh và Cúc

Biển ơi! Biển ngàn năm sóng vỗ
Bờ cát buồn…mất dấu bước chân qua
Con dã tràng bới tìm hoài công mãi
Xót xa tan bọt vướng bóng chiều tà
Hoài cố..!  Người xưa tìm dĩ vãng
Mắt xa xăm… hình bóng cũ còn kia
Mà thiên thu nhòa lấp …những chia lìa
Người hóa vãng… người ngùi nghiêng tóc trắng
Biển ơi! Biển ngàn năm vẫn động
Có bao giờ dừng lại lớp sóng đưa
Cho ta tìm lại dấu vết ngày xưa
Ô! Ta… con dã tràng bồi cát lỡ…!



THÁNG CHẠP
Kỷ niệm ngày Tết năm xưa
 ở Vàm Kinh Bổn Xồ-Chợ Lách


Và tháng Chạp lại về trên xứ lạ
Ít nhiều nhớ tháng Chạp Vàm Kinh
Nắng hong hanh mùa Đông sắp hết
Nhánh cây khô vừa lú nụ đọt xanh
Bầu trời sương sương như chớm nhỏ giọt
Tháng Chạp nào quê cũ nhớ loanh quanh
Cơm nếp mới quết bánh phồng dẻo nhẹo
Miếng lá khô…tay chị gói bánh chưng
Màu lá dứa xanh trộn dừa thơm phức
Từng đòn bánh tét gói dây quanh
Đêm canh lửa che tay ngồi ngáp gió
Em tôi…tay quạt lửa rực than hồng
Buổi sáng gió la đà vườn xanh mướt
Miệt vườn ơi! Mùa hoa nở…Hết Đông…
Cậu tỉa lá cây mai ngoài sân trước
Má nhai trầu bõm bẽm tém môi hồng
Tháng Chạp về nhà nhà đang kháp rượu
Chờ ngày Xuân…từng ly cụng dòn rân
Nhìn tháng Chạp bên nầy …nhìn lạng quạng…
Tháng Chạp về…ngày nào cũng giống trân
Theo cơm áo túi bụi mòn gót đế
Ta ở đây nhớ tháng Chạp Vàm Kinh…!


Đêm Giao thừa ca vọng cỗ

Xuân lại đến…bao Xuân rồi nơi xứ lạ
Đâu có Xuân…mà vẫn nhớ…Xuân ơi!
Đón Giao thừa hai bóng già quạnh quẻ
Đứng chấp tay cùng cúng vái đất trời

Pháo Giao Thừa… châm ngòi phong pháo đốt
Đốt một phong …cho có lệ mà thôi
Hai vợ chồng chúc nhau…mừng Xuân mới
Nhắc nhau nghe những nỗi nhớ ngậm ngùi

Quá Giao thừa…ngồi một mình chưa ngủ
Uống vài ly r ư ợu…hơi  ngấm… thuyền say
Buồn lênh đênh bóng trăng rơi huyển ảo
Ta xuống xề bài vọng cỗ… thiệt mùi

Câu vọng cỗ mấy chục năm còn nhớ
Hết một câu…cưa ngọt xớt một ly
Qua sáu câu đậm đà men tẫm não
Ta khật khù đo dáng …té lăn quay

Người xứ lạ…nghe ta ca vọng cỗ
Biết gì đâu nỗi nhớ của riêng ta
Kẻ tha hương vọng quốc sầu bất tận
Xót ruột gan… hồn vía… hát thả ga….


Giáp Tết

Ừ! Mấychục năm đời lử thứ
Cứ dật dờ…quên- nhớ bóng quê nhà
Bòn cơm áo trên bước đường khất thực
Mấy mươi năm rồi…thoáng chốc đã qua
Tưởng như xa…mà rất gần bụm vốc
Nuốt từng cơn nỗi nhớ đến xót xa
Nửa hồn đau-nửa hồn vọng động
Nửa tình quê… nửa lận đận phương xa
Cứ giáp Tết …Ngày giao mùa Xuân đến
Nơi xứ người buồn quá…! Ngẩn ngơ!
Ngày giáp Tết…Ta giáp đời sắp cạn
Mà tình quê dào dạt mộng quay về
Ta cứ hẹn…hẹn hoài sắp tàn kiếp
Mà chưa nhìn lại được khói đồng quê
Mà chưa hẹn được ngày về… sống lại
Chuổi thanh bình trong mái ấm thuở xưa



CHIẾC CẦU CỔ CHIÊN


Dòng Cổ Chiên hai bờ giờ nối lại
Chiếc cầu xinh xe thả dốc ngon trơn
Ngôi quán nhỏ chơ vơ buồn đóng cửa
Bụi phù sa chừng theo gió lướt qua sông

Người hành khất với chiếc đàn hát dạo
Đứng bên cầu cất giọng hát biệt ly
Những dòng xe ngược xuôi qua lại
Đôi mắt mù rớt giọt uớt trên mi

Ông lão ơi! Thôi một thời quá vãng
Tiếc làm gì câu hát nhịp dở dang
Hảy ôm lấy chiếc đàn ngồi hát mãi
Hát nỗi chìm thay đổi của thế gian

Chiếc Bắc cũ neo bên dòng tấp lại
Dề lục bình ôm rỉ sét bên hong
Chuyện hồi đó… ngược xuôi bến đợi
Giờ đứng ôm ký ức chứa đầy khoang

Chiếc cầu nối hai bên dòng sông Cổ
Trà Vinh -Bến Tre gần lại nhau hơn
Xứ đồng ruộng ghé hàng dừa trái ngọt
Miệt vườn xanh Chợ Lách, Cái Mơn

Những đổi thay cứ xoay dần đi tới
Nhưng dòng sông vẫn còn chở phù sa
Khó ai đoán được bên bồi, bên lỡ
Hạt phù sa luôn lắng động bến bờ

Hồn ngưởng vọng chiếc cầu ai khéo dựng
Cho dòng đời thêm một chút thăng hoa
Ngày qua sông nhìn dòng sông nước chảy
Dề lục bình còn đó một thời xưa…

LÁNG CN 

Phù sa lắng đọng giãi đất bồi
Láng, cồn nổi đất lấn ra khơi
Cho thềm lục địa ngày thêm lớn
Cây mấm, cây bần giử đất trôi
Cây đước, chà là xanh trãi rộng
Người đến khai quang dựng cơ ngơi
Láng rộng cá kèo phơi bọt nước
Nhánh bần ba khía hội đua bơi
Cồn cát bốn mùa nghe sóng vỗ
Sợi khói nhà ai tủa góc trời
Nghe tiếng ầu ơ đêm thanh vắng
Nghe tiếng lục huyền hát sáu câu
Rừng ơi! Chim đáp làm tổ ấm
Một cõi phương Nam người nối người
Láng rộng đấp bờ, đào kinh rạch
Cồn dài vở đất, rẩy ngô khoai
Vuốt mặt nghe hơi mùi muối biển
Quơ tay muỗi đặc tợ cát bay
Kham khổ gian nan người bám đất
Bao cuộc thăng trầm bao đổi thay
Người vẫn một lòng yêu Cồn-Láng
Nên đất còn nguyên vẹn tháng ngày
Dù ai bỏ đất quên tình nghĩa
Quên mẹ cồn xưa vẫn đói nghèo
Láng vẫn cơn mưa cha ướt áo
Góa phụ ru con hát ngọt bùi
Ngôi mộ vô danh ngoài đụn cát
Bãi vắng trơ xương đến bao giờ…?




CẠN DÒNG NGỌT-MẶN LẤN VỀ


Nước ơi! Ngăn chảy đầu nguồn
9 dòng sông cạn bờ suông bãi chày
Đồng khô cây lúa ngó trời
Rụm thân bẻ ngọn…gập đôi ..vở mùa
Biển về..ngoáy quậy ..nước xua
Ngấm da tuốt ngọt …mặn chua bờ giồng
Cây trơ lá đổ bờ mương
Nước cay đỏ mắt…cá tôm ngửa lòng
Mặn tràn mấy huyện miền ven
Bao nhiêu nước mắt người dân lệ nhòa
Ai gây ra cảnh xót xa?
Tàu Man cướp biển lấn bờ cõi Nam




No comments:

Post a Comment