Bước
phù trầm
Tặng bạn thơ Huy Văn
Đời quanh quẩn tháng ngày lưu lạc
Cơm áo quay theo dòng chạy đua chen
Nhiều khi quên ta hình vóc cũ mèm
Hồn lãng đãng tìm vào thơ say mộng
Những cơn khát trầm sâu như trời rộng
Tặng bạn thơ Huy Văn
Đời quanh quẩn tháng ngày lưu lạc
Cơm áo quay theo dòng chạy đua chen
Nhiều khi quên ta hình vóc cũ mèm
Hồn lãng đãng tìm vào thơ say mộng
Những cơn khát trầm sâu như trời rộng
Tim cháy bùng thơ chữ mọc cánh bay
Ta nhớ ta hồi tưởng tháng năm dài
Một thời cũ bao nhiêu dòng trôi nổi
Chữ gieo neo tình yêu thời trai trẻ
Nét kiêu hùng một thời lính hiên ngang
Chén quan san bè bạn thuở cơ hàn
Mà chính khí như trời cao bể rộng
Như mới đây áo chiến bào xung trận
Mơ vun đầy sông núi một đường gươm
Ừ! Mới đây...! ngày bỏ súng, hàng quân..
Thấm thoát đã hơn ba mươi năm có lẻ
Mỗi bận soi gương, sợi tóc buồn trắng tẻ
Rớt kẻ tay...ta buông tiếng thở dài
Bao xót xa… bật dậy mắt cay cay
Nhìn trong đục nhân gian mờ hư ảo
Kiếp nhân sinh… Ôi! sao nhiều phiền não
Còn bao lâu...? Ráng bước hết phù trầm
Gió rét gào còn chưa tạnh mùa đông
Ai rót lạnh vào chén sầu lử thứ?
Ta uống say rung đảo đất trời nghiêng?
Ta nhớ ta hồi tưởng tháng năm dài
Một thời cũ bao nhiêu dòng trôi nổi
Chữ gieo neo tình yêu thời trai trẻ
Nét kiêu hùng một thời lính hiên ngang
Chén quan san bè bạn thuở cơ hàn
Mà chính khí như trời cao bể rộng
Như mới đây áo chiến bào xung trận
Mơ vun đầy sông núi một đường gươm
Ừ! Mới đây...! ngày bỏ súng, hàng quân..
Thấm thoát đã hơn ba mươi năm có lẻ
Mỗi bận soi gương, sợi tóc buồn trắng tẻ
Rớt kẻ tay...ta buông tiếng thở dài
Bao xót xa… bật dậy mắt cay cay
Nhìn trong đục nhân gian mờ hư ảo
Kiếp nhân sinh… Ôi! sao nhiều phiền não
Còn bao lâu...? Ráng bước hết phù trầm
Gió rét gào còn chưa tạnh mùa đông
Ai rót lạnh vào chén sầu lử thứ?
Ta uống say rung đảo đất trời nghiêng?
ĐÀN& TRÂU
Lẵng lặng
mà nghe chuyện đàn&trâu
Lảnh đạo
Việt Nam thấy phát rầu
Castro mới
ngũm Trọng ngồi khóc
Tập Cẫm(Bình)
sang thăm Lú cuối đầu
Cờ lờ …Thủ
Tướng …lờ mờ …chúa!
Lấp bấp… Bộ
Trưởng(Giáo dục) …lấp bấp…. rầu!
Cả nước kêu
ca …người ngoảnh mặt
Đàn khãi
trâu nghe trâu ngẩng đầu
CỚ CHI LẠI CHÍT KHĂN TANG…
Dân nghèo,
dân đói, dân đau khổ
Sống chết
mặc bây ông chẵng cần
Đàn áp thẳng
tay…ai dám chống
Cùm cổ đè
đầu khắp muôn dân
Quy lụy cuối
đầu trước Tàu Cộng
Khóc lóc
thê lương tên Castro
Bọn bây muốn
tế tên đồ tể
Đảng quyền
cứ chít lấy khăn sô
Dân Việt cớ
gì mi cũng bắt
Cả nước cùng
tang tên tôi đồ
Hay mi muốn
nhắc dân cả nước
Sẽ khóc khi
mi chết đến giờ…?
RƯỢU
LẺ
Trời tháng ba sao còn nghe lành lạnh
Bảo miền Đông làm gió rét Cali
Mây xuống thấp, trời chợt mưa lất phất
Làm nỗi buồn vương xám một màu chì
Kéo cổ áo…gió vừa lùa lạnh giá
Cơn ho khan làm lòng ngực hơi rang
Buổi sáng mơ hồ trong đáy vọng
Ngồi nhìn mưa…uống một hớp rượu vang
Như hừng chí muốn uống thêm ly nửa
Rượu một mình …ta ngồi uống khơi khơi
Ai bậu bạn…? xứ người vơi bầu bạn
Riết cũng quen…rượu chỉ uống lẻ loi
Cụng ly
Người cùng tôi cụng ly buồn xa xứ
Tôi cùng người chia xớt nỗi sầu riêng
Cali-Texas xa-xa lắm...
Muợn gió đưa sầu...nâng chén lên!
Ừ thôi! Tống khứ buồn vong quốc
Mượn rượu giải sầu vài phút thôi
Cùng người dụi mắt...đừng rơi lệ
Phương ấy-phương nầy vẫn lạnh thôi!!!!!!
Nói
với viên đá
Hởi bao viên đá loang bờ cõi
Nghiễm nhiên tràn lấp dãy non sông
Nghênh ngang bao kín dòng châu thổ
Phủ dọc trường sơn, lấn Tây nguyên
Lăng dọc lăng nghiêng đầy phố thị
Chôn lấp đồng thơm lúa mạ vàng
Vì đá…chẵng linh hồn vô đạo
Dầm nát thịt da giống Lạc Hồng
HÔN
NỖI NHỚ
Em ơi! Quay đầu lại để hôn nỗi nhớ
Một tháng Tư đen đột quị đau thương
Anh vào buổi đang trên lưng chiến mã
Bỗng buông cương bỏ kiếm quy hàng
Hảy cuối xuống để dấu đôi dòng lệ
Hôn cạn niềm nỗi khỗ đến trân thân
Bao khốn nhục trùm cuộc đời lơ láo
Chợt tỉnh hồn trong nhức nhối tháng năm
Em ơi! Quay đầu lại để hôn nỗi nhớ
Buổi hừng đông trời vội tắt nắng hanh
Bánh xích sắt đâm xầm Dinh Độc Lập
Buổi bắt đầu cho cuồng tín dã man
Hảy cuối xuống hôn Sài Gòn thất thủ
Dép cao su dẫm nát phố yêu kiều
Trong khung cửa im lìm buồn khép kín
Dòng lệ trào nấc ngẹn khóc điều hiu
Em ơi! Quay đầu lại để hôn nỗi nhớ
Áo nhà binh đỉnh đạt dáng kiêu sa
Chiếc giầy bố phai màu vì chiến trận
Anh cùn đường phải vào chốn lao nô
Hảy cuối xuống hôn cánh rừng oan nghiệt
Hoàng Liên Sơn, Suối Máu hay U Minh
Đã vùi thây biết bao người thua cuộc
Phút lâm chung ...còn dỏng dạt hiên ngang
Em ơi! Quay đầu lại để hôn nỗi nhớ
Bọt biển sầu dùi dập sóng nhấp nhô
Bao xác người chôn thân trong biển lạ
Hồn lê la không đến Bến Tự Do
Hảy cuối xuống hôn nỗi niềm viễn xứ
Dấu chân xưa còn khắc khoải mộng thầm
Hôn mái tóc giờ đã nghiêng bạc trắng
Mà đường về còn heo hút xa xâm....!
THÁNG
TƯ BUỒN
Làm sao có thể im như đá
Đá cũng ngậm ngùi ứa lệ sương
Làm sao cạn chén đời oan trái
Tháng Tư buồn động lệ sầu tuôn
Gió mưa xao xát hồn viễn xứ
Mộng người cô lữ những đêm suông
Mơ bóng ngày về nơi cố xứ
Đấp hồn mòn mõi những chờ mong
Tóc đã pha sương chờ khải mộng
Ngày về khai mộ những tàn phai
Coi những tình riêng còn chút dấu
Dỗ hồn...chờ khép lúc tàn hơi
NGƯỜI
VỀ
Người về-người hát cùng cơn gió
Thổi những lời ngơ ngát phố xưa
Cát bụi mù… mấy tần cổ độ
Hồn miên mang vô lượng cơn mưa
Người về...từ dạt như cơn sóng
Âm hồn xưa đồng vọng những triều dâng
Rong rêu thức giấc dòng phủ động
Nắng nhã phương Đông khởi sắc hồng
Người về người hát cùng tiếng dế
Tỉnh giấc đời hèn nơi ngỏ hang
Bừng vỡ mặt trời cơn khát vọng
Đánh thức cuộc đời những bại vong
Người về-người hát lời luân vọng
Ngó lại một thời xưa bể dâu
Đếm những cơn buồn... gom bèo dạt
Uống chén tàn canh khải mạc sầu
Đưa tay cố níu vòng nhật nguyệt
Một sợi sắc không đổi vạn màu
Đi-đến-quay về-cùng hữu hạng
Loanh quanh đợi mãi những không chừng
DÒNG
TRÔI
Ta ngờ vực những ngày qua vội vã
Những vết hằn mất dấu bụi trần gian
Trong hoang mang buông đời trôi vuột
Ta ngu ngơ hồi nhớ những thăng trầm
Chân đứng đất mà hồn luân lạc
Cõi mây mù cố nhớ nẻo phù vân
Ta ngờ vực cả tình ta phóng mạng
Bởi bao lần khỏa lấp chuyện ái ân
Bạn của ta mỗi đứa một căn phần
Khi gặp lại hóa ra tình cũng nhạt
Qua loa vài câu chào gở gạt
Rồi bước đi vội vã chuyện miếng ăn
Nhiều lúc ta cũng cạn tình chân thật
Trong giao tình đến với kẻ đồng hương
Bởi phù hoa lắm người vênh vênh mặt
Miệng qua loa cường điệu thứ lai căng
Nhớ quê hương mộng mơ về chốn cũ
Bao đổi thay... trơ mặt đứng phân vân
Phố rất lạ và người cũng rất lạ
Ta bổng dưng ngậm miệng đến vô tâm
Đời sắp tắt...tuổi ta còm bấc lụn
Thu mình như con sâu cuống lá buồn
Đời biếng nhát... không chừng cơn gió động
Rớt rơi về phần đất ngủ trăm năm
Độc
ẩm đêm thu...
Chén đầy uống cạn...đắng cùng cay
Bóng ai chếch choáng mộng vơi đầy
Chợt đến...Mùa thu! Cơn gió thoảng
Hồn ta chừng gặp giửa cơn say
Em về còn động sương mái tóc
Nghiêng vai vừa chạm một dòng thơm...?
Gờn gợn xẻ đôi màu ánh nguyệt
Chuốt mộng về em...chút mộng thường
Dòng ngân sóng sánh ánh sao rơi
Đôi cánh chim Ô đã rụng rời
Thì chẳng mong chi ta gặp được...!
Một chút hương tình ...Say!..Tình ơi!
Thu lại nối vàng... lá thu rơi
Mình ta độc ẩm giửa mây trời
Uống chén tàn canh...nhìn nguyệt khuất
Ta hầu đêm tạnh chén buồn môi...!
Giáp Tết
Ừ!
Mấychục năm đời lử thứ
Cứ dật
dờ…quên- nhớ bóng quê nhà
Bòn
cơm áo trên bước đường khất thực
Mấy
mươi năm rồi…thoáng chốc đã qua
Tưởng
như xa…mà rất gần bụm vốc
Nuốt
từng cơn nỗi nhớ đến xót xa
Nửa
hồn đau-nửa hồn vọng động
Nửa
tình quê… nửa lận đận phương xa
Cứ
giáp Tết …Ngày giao mùa Xuân đến
Nơi xứ
người buồn quá…! Ngẩn ngơ!
Ngày
giáp Tết…Ta giáp đời sắp cạn
Mà
tình quê dào dạt mộng quay về
Ta cứ
hẹn…hẹn hoài sắp tàn kiếp
Mà
chưa nhìn lại được khói đồng quê
Mà
chưa hẹn được ngày về… sống lại
Chuổi
thanh bình trong mái ấm thuở xưa
HUYỆT
LỘ THÁNG TƯ
30
tháng 4 uất khí hờn
Huyệt
lộ ai đem trải non sông?
Kiếm
thép buông tay nơi trận tuyến
Chiến
sĩ ngỡ ngàng phút lâm chung!
Một
tiếng buông hàng quân tán loạn
Tướng
hùng tuẩn tiết máu cường loan
Viên
đạn cuối cùng thà chết đứng
Ngũ
tướng lưu danh chiến sữ vàng
Xương
máu chiến binh giờ phút cuối
Rải
khắp miền Nam chết âm thầm
Huyệt
lộ tháng 4 miền Nam hận
Vùi
lấp đồng bào cuộc thãm thương
Tự
Do từ đó ghim xiềng xích
Cơm
áo cơ hàn quấn lấy thân
Ai
đếm dùm tôi bao người chết?
Giửa
rừng “Cải Tạo” khắp Bắc Nam
Trùng
dương vùi lấp người vượt biển
Bao
nhiêu xác rã cuốn theo dòng?
Mấy
triệu sinh linh trôi đất khách
Buồn
sống dật dờ nhớ cố hương
Huyệt
lộ tháng tư ai bày bố?
Để
hồn vọng quốc khúc bi thương!
40 năm chiến tích..?
Đất
đã 40 năm sầu u uất
Máu
xương còn vương vải, cỏ úa màu
Mây
vẩn đục phả tiếng hờn sông núi
Dòng
sông trôi hạt cát cũng chia phôi
Bụi
loang lẩn những tang thương oằn hoại
Phố
nhà cao che bóng nát nhà xiêu
Bọn
cường điệu thả hoang hồn chiến tích
Dựng
tượng đài bằng xương máu thừa sai
Kẻ
gian ác dựng cơ đồ riêng nhóm
Bước
trên đầu lịch sữ bốn ngàn năm
Họ
chà đạp những điều ngay lẻ phải
Và
phô trương phủ lấp những sai lầm
THƠ BẠN GỞI
Gần Tết đến nhận E-mail của bạn
Gởi từ trong nước bạn nhắn ra
Gần Tết đến nhận E-mail của bạn
Gởi từ trong nước bạn nhắn ra
Bạn nói: bọn tụi tao quay quần lại
Nhậu một chầu rượu đế gốc Gò Đen
Thằng cụt tay quơ quơ thòng khúc áo
Thằng cụt chân nhịp nhịp một đoạn chân
Chiếc bàn nhỏ đặt bên hè khu phố
Mấy con khô đưa rượu uống không ngừng
Mầy nhớ không cũng đoạn đường nầy đó
Hồi tụi mình còn mang áo nhà binh
Mấy thằng bộ binh gặp thằng mủ đỏ
Cùng độc thân cọc cạch tụi mình
Cụng ly rượu đứa chưởi thề văng tục
Nhớ một thằng bỏ xác ở U Minh
Mặt đỏ lừ một thằng đanh sắc mặt
Mai tao về rửa hận quyết sang bằng
Vào Năm Căn quyết truy càng bọn giặc
Qua Thới Bình cày nát những trãng mương
Chuyện hồi đó kể hoài nhưng không hết
Những gian nan đời lính của một thời
Giờ nheo nhóc một đoàn quân bại trận
Đứa đi xa, đứa ở lại thương đau
Tiền mầy gởi tụi tao rưng nước mắt
Xớt chia nầy thấm tình nghĩa với nhau
Xuân ở đó tụi mầy vui không nhỉ?
Cả bọn tao ngồi nhắc đến tên mầy
Bao giờ trở về thăm quê hương cũ
Rượu tương phùng chắc phải uống thật say...
Nhậu một chầu rượu đế gốc Gò Đen
Thằng cụt tay quơ quơ thòng khúc áo
Thằng cụt chân nhịp nhịp một đoạn chân
Chiếc bàn nhỏ đặt bên hè khu phố
Mấy con khô đưa rượu uống không ngừng
Mầy nhớ không cũng đoạn đường nầy đó
Hồi tụi mình còn mang áo nhà binh
Mấy thằng bộ binh gặp thằng mủ đỏ
Cùng độc thân cọc cạch tụi mình
Cụng ly rượu đứa chưởi thề văng tục
Nhớ một thằng bỏ xác ở U Minh
Mặt đỏ lừ một thằng đanh sắc mặt
Mai tao về rửa hận quyết sang bằng
Vào Năm Căn quyết truy càng bọn giặc
Qua Thới Bình cày nát những trãng mương
Chuyện hồi đó kể hoài nhưng không hết
Những gian nan đời lính của một thời
Giờ nheo nhóc một đoàn quân bại trận
Đứa đi xa, đứa ở lại thương đau
Tiền mầy gởi tụi tao rưng nước mắt
Xớt chia nầy thấm tình nghĩa với nhau
Xuân ở đó tụi mầy vui không nhỉ?
Cả bọn tao ngồi nhắc đến tên mầy
Bao giờ trở về thăm quê hương cũ
Rượu tương phùng chắc phải uống thật say...
ĐỐI ẨM
Có
sá chi đâu …mấy đoạn trường!
Bấm
ngang ly rượu hớp sầu thương
Nầy
bạn…! Cưa hai…cân tửu lượng
Đo
xem sóng gió mấy dậm trường
Bạn
hứng phong sương đêm nguyệt tận
Tôi
cõng trời mây ướt mưa tuôn
Hai
đứa ngang nhau đời mạc vận
Cùng
lứa tuổi già bấu áo cơm
Một
thuở yên hùng xưa có nhớ
Cũng
buồn như một buổi rượu tan
Ngồi
hứng tay không gom gió thổi
Bỏ
vào trang sách hận cuồng phong
Sóng
đỏ dội tràn từ phương Bắc
Cuốn
phăng sữ sách bốn ngàn năm
Tống
tửu …cớ chi buồn rưng mắt
Gập
đầu tạ lổi với non sông
Cứ
nhắc nhau chi hồn vọng quốc
Để
buồn mà khóc cuộc tồn vong
Có
hẹn…khi nao về cố xứ
Chắc
rồi cũng chỉ một nấm xương!
Nâng
ly cạn chén sầu viễn xứ
Đối
ẩm…bạn-tôi uống tang thương
Ngụm Nhớ
Xẻo
miếng đoạn trường chia nhau cắn
Tháng
Tư rơi rớt những bội phần
Bụm
miệng…cấn đau…ngồi trợn mắt
Ba
chín năm nhồi những tang thương
Quanh
quẩn bạn bè còn mấy đứa
Chắc
vài năm nữa cũng đi đong
Một
lứa ngang tàn thời chinh chiến
Bây
giờ gầy guộc sắp lâm chung
Chí
lớn hồn như đinh đống cột…
Con
tim hào khí vẫn chưa cùn…
Tháng
Tư chợt tỉnh…cơn huyển mộng
Ba
chìm bảy nổi phận lưu vong
Thơ
năm ba chữ làm bằng chứng
Có
đâu phủ được món nợ nần…!
Món
nợ giang sơn sao kể xiết
Kể
từ ngả ngựa gảy súng gươm
No comments:
Post a Comment