Friday, December 30, 2016

5-LẢNG ĐẢNG TÌNH YÊU



GIỌT CAY
Cứ cột chi lòng...trăng gió lay!
Chùm thương em gói để bên ngoài
Ướp mở đêm sương pha gió lạnh
Cho chạnh lòng nhau...tiếng thở dài...
Thôi em! ...em chỉ là mây khói
Vướng chút đường chim mỏi cuối ngày
Nắng tắt... chân trời pha bóng tối
Mặt nguyệt nửa vành...trăng khóc ai?
"Cho dù lửa tắt...bình khô rượu"
Ta uống bạc tình cơn gió say
Ừ! cứ rót đầy lời gian dối
Cho ta buồn đếm những giọt cay!!!!


Mùa thu Hà Nội


Mùa thu Hà Nội có buồn không?
Gió qua đường phố nắng pha hồng
Có chút heo mai trời lành lạnh
Em qua lối nhỏ áo vàng thơm

Bước đi chưa vội vào lớp giảng
Em còn chờ ngắm áng mây hồng
Chiếc lá ửng vàng sương buổi sớm
Chừng như thoáng nhẹ ánh long lanh

Ca li buổi sáng mây xuống thấp
Gợn chút mưa sương ...rất đổi buồn!
Ngồi bên khung cửa nhìn dịu vợi

Hình như...có một chút tơ vương?



Gởi em cô gái Bắc

 Miền Bắc bây giờ đã lạnh chưa?
 Bên nầy trời rét tuyết đêm rơi
 Bên đó chắc gió Đông Hà nội
 Lạnh qua chiếc áo ấm em tôi

 Đi phố một mình co ro lạnh
 Rét câm câmphủ ướt mưa phùn
 Hà Nội phố mù mù mây gió
Em nghĩ gì trong nhịp bước run?

 Những viên gạch xám ...xưa xưa lắm
 Phố màu rêu cũ đã ngàn năm
Hoa Đào vẫn nở trong sương giá
 Rón rén chân khua gái Hà thành

 Anh mơ Hà Nội áng văn thơ
36 phố phường một thuở xưa
 Hồ Gươm-Hoàng Kiếm thời dựng nước
 Lập quốc an dân mấy triều vua

 Chưa đến một lần lòng thầm ước
 Một ngày dạo phố nhớ liệt oanh
Từng viên gạch nhỏ quanh đường phố
 Chắc còn lưu dấu bóng tiền nhân?


 MAI NẦY CÓ GẶP NHAU

 Rồi mai nầy anh sẽ gặp em
 Người em Hà Nội “dáng kiều thơm”*
 Như nước Hồ Gươm xanh màu biếc
 Em nhìn anh với đôi mắt long lanh
Như mây đỉnh núi chiều quanh quẩn
Tóc xỏa dài theo vạt áo lưng
 Em gọi: Tiếng anh...chim buổi sáng
 Reo hót trên cành mới hừng đông
 Anh gọi: Tiếng em...nghe rất ấm
 Chừng như lửa hực giửa đôi lòng.

 Phố Hà Thành gió mùa Xuân còn đọng
 Anh so đo nhìn ngực áo phập phòng
 Có phải chất chứa bao điều muốn nói
 Cuộc tao phùng vời vợi cách biển Đông
 Trong khoảnh khắc ngại ngùng sôi nổi
 Bắt tay em người em gái Hà Thành
Anh trân quí thời diễm xưa mơ ước
 Một lần về thăm ba sáu phố phường
 Nơi cô động ngàn năm văn vật
 Bóng tiền nhân lần mở đất Tiên Rồng
 Bọc Âu Cơ chia hai từ dạo đó
 Cứ cách phân tình cốt nhục tương tàn!
 Rồi mai nầy anh sẽ gặp em
 Như bắt gặp một ngày trẩy hội
 Giửa nhịp tim không khoảng cách ngăn
Trong nhịp đập là tình thương chân thật
 Anh cùng em dạo phố rất bình yên

*Trong một bài thơ của Quang Dũng



Ở vùng cao ước vọng

Tặng Oanh em gái Hà Thành

Gió Đông Bắc vùng cao thêm rét mướt
Mây đùn quanh ngang mắt mù sương rơi
Trong cô đơn quạnh vắng rất xa xôi
Em chợt nhớ về Hà Nội xa phía dưới
Hồ Hoàng kiếm chắc đã vào trẩy hội
Mùa Giáng sinh thấp sáng những hàng thông
Những trai gái Hà Thành mặc áo ấm
Bao tình nhân cọ sát những bờ vai
Tiếng nhạc Thánh vang vang lời mừng gọi
Xin ơn cao rọi sáng bóng đêm dài
Cho tình yêu trai gái thấm lòng nhau
Chiếc hôn đặt vào vòng tay chân thật
Cho mọi người cùng nhau ôm thật chặt
Trong hân hoan mùa cứu rỗi an lành


Chăn gối hờ

Hạnh phúc ở đâu?..em chờ mãi?
Vẩn cứ lao đao một nẽo sầu
Em khóc một mình trong cô quạnh
Bên chồng chăn gối chẵng yêu say
Hoan lạc dường như chừng hờ hửng
Cuộn mình trong lơi lõng vòng tay
Nhiều lúc muốn vùng thân bỏ chạy
Tội tình gì cứ mãi khóc nhạt phai
Ai hởi! Có hay em khổ lụy
Bao giờ được thoát kiếp đọa nầy
Em hởi! Tình em tháng năm dài
Vẫn còn vướng mộng những đêm say
Gặp em dù chỉ trong mù ảo


Tìm…
 
Rì rào sóng vổ bờ cát vắng
Dấu vết chân buồn nghe biển than
Tình mất như ngàn năm bọt nước
Trắng vào bờ xóa hạt cát lăn

Em ơi bao giờ cơn sóng lặng?
Cho bóng tình xưa rỏ màu trăng
Lóng lánh màu phai trên dấu cũ
Anh đi tìm mãi hạt cát lầm

Đã xế chiều rồi trên bờ cát
Biển còn mặn uớt vỗ bờ dai
Ta nghiêng đời xuống như ánh nắng
Còn níu chút sầu trên vạt mây

Ta tìm ta...và ta tìm em
Ở trong tiếng gió khắp thế gian
Còn nguyên những lời yêu dấu cũ
Rơi theo hạt cát biển xa ngàn

Giữa Mù Trăng
                                                 

Trăng hởi mờ chi giửa ngàn sương
Ta mãi tìm trăng mịt lối đường
Hứng lạnh đêm nay vai áo ướt
Và hồn tan tác ngất qua truông
Cây trơ bóng đứng trời đông lạnh
Chiếc lá sắp rời vẩy gọi em
Dường như cánh hạc xa xa lắm
Chớp mắt đâu đây bóng em trầm

Vô hướng mù mù trăng mờ ảo
Tan trong huyển hoặc cõi vô thường
Em vẫn chìm trong trời hiu quạnh
Bao giờ hứng được ánh trăng tuôn
Cho ta hấp hối cơn say đấm
Rời cõi mê hoang ấp mộng hằng
Dù chút cạn cùng yêu nói được
Bên em một phút để lâm chung



Chờ trăng

Đã nát lòng anh buổi chia xa
Dẩu biết tình em có mặn mà
Dẩu biết yêu em là oan trái
Sao vắng em rồi anh ngẩn ngơ
Chỉ trách hờn em mù hư ảo
Cho anh đờ đẩn những giấc mơ
Vương vấn tìm em theo ngày tháng
Trăng ơi! Soi ánh nguyệt anh chờ!


Buồn một mình

Vẫn tiếng thị phi chuyện hằng ngày
Ta buồn đốt đuốc rỏ trần ai
Nhìn tơ nhệnh mắc quanh đời sống
Ngó bọn đầu lâu sửa mặt mài
Đóng tuồng mua chén danh hư ảo
Khoát áo công hầu dựng lớp vai
Ôi chao…! Ngao ngán đời vong xứ
Muốn gào cho nát… hận trần ai!
Mượn chén rượu sầu vài chén nhạt
Quên hết nạ dòng bọn quái thai!



Khoảng đời không...

Như con suối rì rào qua năm tháng
Chảy lưng đèo, qua rừng thẫm âm u
Suối vẫn chảy không ngừng, không ngơi nghĩ
Như tình yêu thầm lặng đến thiên thu

Em có biết rừng thu ơi xào xạc?
Chiếc lá nào rơi rụng suối mơ trong
Anh ôm lấy vô vàng cơn xao động
Một chút tình rơi rớt giửa bóng trăng

Như cơn gió thổi biển ngàn sóng dạt
Len qua từng lớp bọt trắng vở nhanh
Trái tim anh chẵng bao giờ biết mõi
Gần suốt đời chưa bắt được tình em

Hướng em đi hình như rất vô tình
Anh vụn dại chưa bao giờ bắt gặp
Trong thế gian có thiên hình vân hạc
Cánh chim buồn bay mõi khoảng đời không!!!


Một Mình

Em có đời tình nửa dở dang!
Người đã đem sang nỗi ngỡ ngàng
Cọ thân đau điếng bao lừa lọc
Hoại ước mơ em tuổi trăng tròn

Em có tháng ngày hoang phế mang
Phòng vắng nửa đời thả mình em
Sớm khuya về chạm cơn đau lạnh
Khóc rụng trăng soi bóng x ế mành


Đời Ca Hát

Em đem giọng hát, tiếng thơ ngâm
Dổ những cơn đau tiếng khóc thầm
Qua bao cung bậc gieo trầm bổng
Ai biết chăng ai kiếp tơ tằm?

Khoác áo hoàng hoa, miệng nở cười
Giọng em cao đến khúc chơi vơi
Ánh đèn soi sáng đêm dạ hội
Tiếng vỗ tay vang ...vỗ nim vui!

Tiếng vổ tay vang…vỗ niềm vui
Qua tiếng nhạc ngân khúc nhạc đời
Hợp âm trôi nổi dòng giao hưởng
Chuyên chở nhạc ca tiếng khóc tôi

Ngày tháng trôi qua mấy dậm trường
Lặng lẻ ngồi buồn đối mặt gương
Dội bóng hoàng hôn đầu nhuốm bạc
Đôi má thời gian nhẹ vết nhăn

Buồn ơi! Rồi sẽ hết kiếp tằm
Chừng như nốt nhạc cuối ghi âm
Dấu lặng im như sa nguyệt tạnh
Sẽ mất đời em chốn ca cầm

May đã có anh ghé lại đời
Nhuớm màu sắc úa lúc chiều rơi
Anh, người thi sĩ hồn mở rộng
Ngồi tựa bên em chia nối đời

Cám ơn anh…xin cám ơn anh
Đã nối dây tơ khẻ nhẹ rung
Đoản khúc tình riêng em nhã giọng
Cuối nẻo phù vân chẵng lạnh lùng


Dạ Nguyệt

Đã tắt hồi chuông tỉnh mịch buồn
Trăng lên ngỏ trúc bóng nguyệt run
Lá xoè mờ ảo cơn gió động
Gợn sóng lao xao tiếng dạ cầm

Ai khóc? Ơ hờ... nước giao thoa
Trăm năm còn đợi cuộc tình cờ
Dạo khúc nguyệt cầm xưa bỏ lỡ
Hồn buồn quấn lại mộng ban sơ

Ngơ ngác người nhìn trăng xế bóng
Mà chưa tỉnh mộng giấc miên mang
Bao giờ người đến cho ta gặp?
Để giải oan ta một khối buồn?

KHÚC TÀN DU

Hoa chẵng đợi mùa...phơi sắc hương
Bướm xa vườn huyển khép tơ vương
Lối về thu biếc trời xanh thẫm
Mộng ảo tàn du mấy dậm đường
Mỗi chiếc lá vàng rơi trong sương
Ta nhè nhẹ bước những hoang đường
Sợ làm động dậy mùa trăng mộng
Dưới chân còn chứa ánh nguyệt sương

Ta đã vô chừng kiếp đa mang
Hồn di... tơ mõng cánh bướm vàng
Đã mõi..! hết mùa xuân khải mộng
Nằm dưới cội buồn...mộng vỡ tan

CỖ HẠC

Người từ cõi lạ bám rêu phong
Mở cửa đời ra chốn phiêu bồng
Vần thơ cổ hạc hồn lãng đãng
Đem xuống trần gian tiếng nhạc lòng
Ta người khách lạ dừng chân lại
Say khúc mê cung...phút chạnh lòng!


THU MỘNG
Cho người tình ảo

Thu tới chiều nay nhuộm sắc vàng
Mây chiều vương vấn nắng chưa tan
Chiếc lá trên cành se... gió lạnh
Cánh chim trời rộng mõi ...mây ngàn
Em vẫn im lìm trong cõi ảo....
Anh còn khuấy động lối mê hoang
Bao giờ thu tạnh mùa hoang vắng
Anh khỏa mây trôi gặp bóng nàng?


YÊU EM


Yêu em anh bổng hóa mù lòa
Chỉ thấy mình em bóng thướt tha
Tất cả nhân gian không thèm ngó
Quanh quẩn thấy em dáng ngọc ngà
Thấy tim hừng hực khi em đến
Thấy buồn ngây lại lúc chia xa
Anh buột tim anh trong ngục thất
Tim em từng nhịp đập âm ba
Em yêu!Anh tín đồ ngoan đạo
Nghe kinh yêu- quỳ phục tôn thờ
Yêu em anh hóa người tuân lệnh
Theo em ngây ngất đến vô bờ
Hởi em yêu! Người tình trong mộng
Mất em...anh dệt mãi tình thơ...


Tình buồn theo gió mây

Mấy trắng bay xa trắng góc trời
Mây đùn gió đẩy dạt xa xôi
Mây ơi! Có chút hồn tôi đó
Về ngả trời Xuân của một thời

Một thuở tô son hồng đôi má
Môt thuở dậy thì mộng khát khao
E ấp đầu đời môi hương áp
Cùng anh chất ngất mối tình đầu

Em trôi trợt một đời con gái
Bởi nồng say... đâu ngại trao đời
Bao luyến ái chừng như vô tận
Không ngờ...! Anh bỏ em chơi vơi

Cuộc đời buồn theo mây hoang lạnh
Gió thổi lùa trôi dạt đời em
Tình lận đận qua dòng bất toại
Em mất rồi ngày mộng môi son


TẬN HƯỞNG

Môt ngày còn sống còn tại thế
Sao chẳng rong chơi hết cuộc tình
Chữ nghĩa gom đầy trong trí nảo
Văn chương thả nổi thú mê cung

Chén rượu khơi hừng cơn phấn chấn
Nem chua khoái khẩu khép môi hồng
Miếng ớt cay xè cong lưởi hít
Hà hơi vui hưởng đến tận cùng
Thả nổi tâm hồn theo mây gió
Buông cương tim nhập xoấy tình tang
Ai biết..! chỉ mình ta mới biết
Ta say...túy tận...Mặc! Bàng hoang...!!!

Cứ khư khư mở trang Khổng Tử
Nhốt cả đời buồn trong uất tâm
Xả láng ...Coi đời..như chén rượu
Nuốt ực môt hơi...hưởng thú phàm...


Ngắm tranh chuốc rượu

Người nâng ly rượu...bổng ta say!
Trời đất thênh thang một gốc đầy
Tay suông chuốc rượu tràn mời gọi
Tóc gió cuộn dài khéo gợi mây
Vòng nguyệt ai vun tròn sóng sánh
Xiêm y lỡ vuột ánh trăng cày
Ta chưa nốc chén người nâng tữu
Ô hay! Túy lúy...mộng dang tay...!




TRĂNG VÀ EM MỘT NỬA


Trăng - Em đối bóng giữa màn đêm
Khen ai khéo dựng cảnh thần tiên
Trăng tựa nửa trên...nửa dưới nước
Ngực che nửa lộ...nửa trong rèm
Gíó nhẹ mơn man em dáng ngọc
Trời im sương phủ… trăng nằm yên
Trăng chửa làm say hồn vọng hướng
Dáng em thơ nhả khúc say men...



Em-Tục Mê

Người trong tục lụy thong dong
Tuổi thanh xuân-khép- hở.Hong
Sợi tóc trên bờ lưng ong mượt mà.
Chổ em thơm mật hương hoa.
Tôi nào chạy thoát sa đà yêu say.
Mộng du.Thoát kén thân ngài
Bay ngang cõi tục tỏ bày yêu mê


Từ Tiếng Hát Em

Giọng em ngâm không gian chừng nín thở
Em thả thơ như chim hót bình minh
Anh chợt lặng nhìn đôi môi thả tiếng
Ngất ngây say như lạc chốn mê cung


Em cất tiếng vút cao huyền thoại
Tiếng Sông Hương vằng vặc ánh trăng xưa
Giọng Huế rặc len về miền cổ độ
Đất một thời cổ kín mấy triều vua



CHƠI TRĂNG

Ta ngồi giửa bóng đêm trăng tỏa
Nguyệt dạ loang loang một khung trời
Đưa tay bụm vóc trăng uống cạn
Lửa mộng căng đầy nuốt một hơi

Trăng tan hòa khúc đàn lưu thủy
Như suối tuôn trào một dòng trôi
Thế giới còn riêng trăng hạnh ngộ
Ta quên phiền muộn cõi trần ai!!!

Ta như mây tán vào vô tận
Quên nẻo quay về chốn thế gian
Cứ mãi tìm em theo gió đẩy
Dù em mù mịt lớp sương tan

Ta muốn em tan vào địa ngục
Đừng phơi thể xác chốn trần gian
Đừng khua lưởi ngọt bùa mê lú
Nuốt trửng tình ta lối mê hoang


NGẮM TRANH LỎA THỂ


Đưa tay hứng ánh trăng tròn lẻ
Động giấc mơ say sóng sánh hồn
Nhủ nguyệt nhô cao hai đỉnh ngọc
Hoàng kim phủ mật chảy toàn thân
Nhấp nhô rừng lá khe suối khuất
Vọng tưởng hang sâu, vách đá mòn
Ngồi ngắm trăng suông lòng rạo rực
Muốn níu trăng ôm trọn giấc nồng
A ha! cứ tưởng mình quên lối
Vẫn nhớ đường lên...muốn giởn trăng!!!


Say rượu nằm mơ

Khật khà…uống rượu đầu năm
Mấy ly vô thấy lâng lâng cõi hồn
Lơ mơ những chuyện phong trần
Lật qua lật lại cũng ngần ấy thôi
Mà sao phủi mãi không trôi
Thêm vài ly nửa khơi khơi quên buồn
Gật gù nửa bước chẵng suông
Té ngang ngủ tuốt bên đường phù vân
Thấy em thanh sắc trắng ngần
Mở banh ngực áo nhét hồn tôi vô


THƠ NGÂY

Buổi ấy thơ ngây chẵng biết gì
Cùng thằng lối xóm bắn cu li
Tay đôi cải vả lời trịch thượng
Liếc xéo liếc ngang mặt lầm lì

Tội cho thằng bạn theo xin lổi
Đưa hết bụm tay những hòn bi
Ngoe ngoẩy mt hồi...thôi hết giận
Cười mím răng môi tuổi xuân thì

Cả mấy năm trời cùng đi học
Theo những chân đê dọc cánh đồng
Tu hú mùa hè kêu nắng đổ
Qua mùa nầy hai đứa cách ngăn

Trường làng mái lá đành xa cách
Chuyển lên trường tỉnh khá xa xôi
Bạn bè có đứa nghèo thôi học
Có đứa lấy chồng đi xứ xa

Tôi, nó đứng nhìn nhau không nói
Hình như có một chút xa xôi
Bạn nói trò ơi! Ngày học cuối
Qua hè nầy...trò chẵng gặp tôi!
Có một khoảng buồn trong ánh mắt
Bạn nhìn...tôi bối rối vân vê
Hai vạt áo vò như muốn rách
Ngón chân trần xủi đất đê mê

Rồi bạn theo cha đi mất biệt
Xuống Cà Mau cày mướn ở thuê
Tôi lên tỉnh tiếp đường học vấn
Cũng quên người bạn cũ cùng quê

Rồi chinh chiến tràn lan khắp chốn
Một hôm tôi gặp lại bạn xưa
Chiếc áo trận nhạt phai mưa nắng
Gặp người...tôi rất đổi ngây ngô…!

Tôi trao thân bùi cơn khao khát
Tình yêu xưa quấn quýt căng da
Cuộn sóng vổ thân chìm hoan lạc
Người đâm mê…trùm phủ giọt sa

Lại chia tay…dài cơn khói lửa
Tôi xa người…người chết trận xa
Như góa phụ quấn màu khăn trắng
Tôi…từ đây chôn hết đời hoa!


Ảo mộng

Thu vẫn mây mù bóng hạc xa
Phương nào trăng tận bóng nguyệt tà
Ai oán tình trông...theo tiếng gió
Cung đàn lổi nhịp khúc biệt xa
Người hởi buồn không? đêm tối lạnh
Gió thu làm rụng lá thu rơi
Có se lòng em nhiều nỗi nhớ?
Mơn man nhè nhè ngực ...Trời ơi!
Em muốn một vòng tay siết mạnh
Cho em mềm nhảo giửa chơi vơi
Cứ thả lòng đi cơn ảo mộng
Như nhau trong thinh lặng mà thôi
Người cứ chợt xa…rồi chợt hiện
Như ánh trăng xoay đến đúng kỳ
Nhưng chẵng bao giờ trăng năm cũ
Vì hồn người mơ mộng thiên thu


Bất Toại

Hỏi đời còn bước bao xa nửa?
Cho ngắn thêm ta một cuộc đời
Phía sau giục giã buồn theo gót
Phía trước mù sương một gốc trời

Ngọn lửa ân tình nhiều luyến nhớ
Chưa tắt trong lòng những buâng khuâng
Cứ bận lòng đau đời bất toại
Cứ tiếc lổi lầm mỗi nhịp tim

Bởi vội vã những lần gặp mặt
Buông tay chơi qua những giao tình
Nào dể nhớ bao lần ân ái
Nên mù mờ nhạt bóng tình nhân
Bởi vội vã nổi trôi định mệnh
Sống qua loa nhớt nhát buồn tênh
Cứ lần lựa hẹn hoài thân định
Mà cuộc đời đánh dạt lênh đênh\

Bài thơ cảm tác của Trường Giamg

Thu vẫn u hoài nơi chốn xa
Giận ánh trăng treo, lẫn tì bà
Mấy cung bấm mãi: toàn biển khổ
Chẳng vùi lấp gì được rừng mơ
Ai lại chẳng trầm luân nhân thế?
Dẫu mãi muôn lần ghét ăn năn!
Cũng đâu bắt tim thành sỏi đá !
Hay bàn tay nào nắm suốt đêm !
Bởi máu làm ra bao sinh động
Có hờn chi tiếc nuối mãi anh !
Cũng đâu dệt lại ngàn mộng tưởng
Dẫu lá vàng rơi kín nỗi lòng
Nhớ mong hãy xin thành khói tỏa
Ru ấm hồn nhau với hư không
(Trường Giang)


Bóng sao đêm

Em đã chìm sâu trong gió xa
Tưởng mất bóng em cõi ta bà
Tưởng quên quá khứ gieo sầu khổ
Tưởng nhòa dấu ái một làn mơ
Em vẫn hình hài trong cõi thế
Chẵng lẻ không còn phút ăn năn?
Chẵng lẻ trái tim như gổ đá?
Không buồn khi ngồi ngó bóng đêm?
Giọt lệ chảy lăn cơn xao động
Chắc gì em không nhớ đến anh?
Thì thôi cứ chỉ là ảo tưởng
Cứ để khơi khơi phút chạnh lòng
Cứ tuôn chảy ra như nguyệt tỏa
Sương khói tình gieo cõi hư không!



Cuồng say

Cho mượn nhé chút tình em nhè nhẹ
Để anh mơ huyển ảo gió mùa thu
Bắt được em trong áng mây lảng đảng
Một chút tình...trôi nổi phút rong chơi

Cho mượn chút tơ vàng trăng tháng tám
Mơ hồn nhiên ngày xanh mộng Trung Thu
Cho mượn nhé chút hiu hiu gợi nhớ
Buổi yêu em thầm lặng tuổi ngây ngô

Cho mượn nhé vạt áo em gió tạt
Vướng hồn anh bén gót bước chân son
Cho mượn nhé sợi tóc em rơi rớt
Cột tim anh trong ngày mộng mõi mòn

Cho mượn nhé nụ cười em vung vải
Rớt đâu đây những lừa dối vô hồn
Cho mượn nhé cuối đời anh tàn tạ
Gặp được em…cho dù phút lâm chung



ĐA TÌNH

Em độc địa rải nụ cười quyến rủ
Tôi đa tình mắt cứ ngó trân trân
Em trơn trợt …tôi dò chân té sấp
Lúc hoàn hồn...em biến dạng người dưng

Cơn mê hoặc cứ tuồng luông dụ khị
Tôi còn khờ dù tóc đã hoa râm…!
Ba cái chuyện lăng nhăng lố nhố
Chọc quê hoài mà hỏng bỏ…để dành

Xâu một chuổi nợ duyên gì lảng nhách…!
Nhờ vậy tôi làm thơ tình thật mùi
Sóng Gợn Tim Rung 
Anh đã biết tình em trong ánh mắt
Chạm tim anh trong khoảnh khắc ngập ngừng
Anh câm lặng dấu từng cơn rung động
Tháng ngày trôi còn lắng động hương thầm

Em cô phụ…qua tháng dài đi mãi
Bên người chồng tương tựa gối chăn chung
Anh không thoát những buộc ràng hệ lụy
Cứ mãi chờ nhau chẵng bước đi cùng

Thôi em nhé cứ giử tình như vậy
Giử tinh khôi hồn lắng động mê cung
Qua khung ảnh mơ màng cơn kích cảm
Xa nghìn trùng truyền gơn sóng tim rung!

Đâu khách sáo…Tôi rất giàu tưởng tượng
Nên cũng phê qua những phút rong chơi…



HỠI KHÁCH TÌNH CHUNG .
--------------------------------------
Phải khách chung tình hãy đến đây .
Cùng em đối ẩm suốt đêm nay .
Thơ hòa với rượu, ta cùng uống .
Tiêu khiển vài ly quên cho ngất ngây

Nghiêng chai uống cạn chén men say
Thơ ngả nghiêng thơ, bút rã rời.
Cho trọn đêm nay say tuý luý .
Tỉnh rồi chưa hết một vần thơ .

Tôi khách chung tình xin ghé ngay
Đối ẫm , cụng ly suốt đêm nay
Thơ rượu hòa nhau mời hạng ngộ
Nâng chén quỳnh tương cho ngất ngây

Nầy bạn…rót thêm đầy chén cay
Thơ ngả nghiêng thơ…bút còn say
Cho trọn đêm nay tròn thơ vận
Ai say- ai tỉnh…? Thơ lấp đầy

Không Phải Là Tình Yêu

Em ơi…! Đừng nghĩ ngợi vào ánh mắt
Của của ai đó ngây ngất nhìn em
Có thể họ chỉ mê em mái tóc
Những sợi dài buông thả úp bờ vai
Hoặc dáng em tha thướt bước trang đài
Đôi tà áo lượn lờ theo quấn quít
Đôi mắt em cập đôi buồn mây nhạt
Giọt sương đêm dường chợt ứa dòng trôi
Đôi ngực nhô búp nở nét tuyệt vời
Môi cười nụ phấn son hồng đôi cánh
Em hiển hiện nét thanh tân quyến mộng
Nên đã hớp hồn người ngắm mê say
Em ơi! Đó không phải là tình yêu…!
Mà là phút giây của gã ngông động
Mắt nhìn em như bức họa hoa khôi…!


Ghé Lại đời Nhau

Anh ghé đời em cho dù rất muộn
Như nắng chiều vàng nhè nhẹ cuối Thu
Đời chợt vui nắng Hạ về ấm lại
Bầy chim reo giũ đôi cánh sương mù

Bờ lưng em mấy mùa thôi khát vọng
Anh tựa về làm ấm tuổi chông chênh
Đem mùa yêu mở vòng tay cánh rộng
Cho mềm say trong giấc ngủ muộn tình

Cám ơn anh đam mê làm sống lại
Cuộc đời em bao hờn tủi chua cay
Những cơn đau ngày qua còn dư sót
Có anh về em khép lại những tàn phai

Mình ghé lại nhau …tuổi đời sắp cạn
Chập choạng chiều còn một ít tuổi xuân
Tựa vào nhau để hâm lòng sống lại
Buổi xuân tình rào rạc sóng yêu thương










No comments:

Post a Comment