HƯƠNG
NHỚ
Kính
dâng hương hồn má.
Thưở nhỏ hay nép mình bên má
Mỗi lần ba la mắng con hư
Vòng tay má đón con che chở
Những làn roi nhè nhẹ đánh nư
Hương tóc má thơm mùi bồ kết
Vừa mới gội còn thấm áo vai
Con khẻ liếc nhìn lên tóc má
Một vừng đen thẫm rẻ đường ngôi
Tóc má tháng ngày soi ánh nắng
Cơ cực nuôi con tóc úa màu
Những sợi hoe vàng đầu chót tóc
Từng mấy gian nan má gánh vào
Ba năm thêm đứa con nối gót
Chín đứa bòn hơi sức má gầy
Hương tóc một mùi thơm bồ kết
Thấm hồn mỗi đứa một bầu thương
Con lớn vào đời làm lính trận
Xa má những năm tháng phiêu bồng
Mỗi bận có về thăm làng xóm
Con ghiền hương tóc má gần con
Rồi cuộc thăng trầm đau vận nước
Tù tội con đành gảy súng gươm!
Lưu đày rừng lạnh U Minh vắng
Lặn lội đường xa má đến thăm
Nhìn tóc mẹ giờ đầy đớm bạc
Đôi mắt má buồn thương nhớ con
Áp vào hương tóc con hỏi má
Má ơi! Hương tóc cũ không còn
Những giọt mồ hôi đường xa đến
Hương nào xót mặn má tìm con
Vạt áo ướt đầy mồ hôi chảy
Hương bay chắc má lắm mõi mòn
Má ơi! Giờ cách xa viễn xứ
Má về thiên cổ bóng hạc xa
Mộ lạnh bên kia bờ quê cũ
Bồi hồi con nhớ tóc hương xưa
(Ngày mẹ năm 2011)
Phút
cuối đời ba
Mấy chục năm ba gánh gồng cơm áo
Nuôi đàn con khờ dại... bã đôi vai!
Chín đứa đeo gánh nặng tháng năm dài
Ba vẫn vững bàn chân ba bước tới
Từng bước gian nan cuộc đời trôi nổi
Ba vửng tay chèo chống thoát gian nan
Cuộc đời ba luôn ân nghĩa vẹn toàn
Nên phút cuối yên bình như gió lặn
Thoáng buồn buồn nằm trên giường bệnh
Nhìn đàn con, đàn cháu đứng vây quanh
Có lẻ ba còn luyến tiếc ân cần
Sợi tình cảm chưa muốn đành đứt đoạn
Lời cuối cùng ân cần ba căn dặn
Ráng giử tình gia huyến nghĩa anh em
Ráng sống với đời sống cho thật hiền
Đem ân đức hòa mình cùng nhân thế
Ba khép mắt thật bình yên lặng lẻ
Tiếng buồn con cháu òa khóc quanh ba
Cả đời ba cho...ba cả đời chưa nhận
Ba đi rồi...nhẹ thoát cuộc đời xa
Trái tim bao dung giờ đây ngưng đập
Đôi mắt nhân từ khép kín hàng mi
Thân xác lạnh toát hơi xa biệt tịnh
Hồn thiên di phù thế biệt từ đây
Mới phút giây gần...giờ xa miên viễn!
Hồn lên mây...xác cứng lạnh buông xuôi
Hai cõi sống, chết liền nhau chấp chới
Mà nghìn trùng chẵng nối được tâm hơi!
Xin khấn vái hương hồn ba siêu thoát
Xác thân ba tro bụi gói hương linh
Xa quê hương ...ba sẽ trở lại gần
Mảnh đất cũ bên mộ phần gia tộc
Lời nhắn của người cha già
( Cho Quốc Cường đứa con đầu lòng)
( Cho Quốc Cường đứa con đầu lòng)
Một mai ba sẽ trở thành lú lấn
Tay chân run không đi đứng vửng vàng
Lùa miếng cơm rơi rớt đổ trên bàn
Nhai trệu trạo răng chiếc còn chiếc mất
Càng về già người hóa thành trẻ nít
Ba vụn về trong mọi chuyện con ơi!
Lúc còn nhỏ con cũng như vậy thôi
Ba đút mớm cho con từng chén bột
Con phá phách bột trây đầy mặt đất
Ba xoắn tay thu dọn những đớm rơi
Ba dìu con đi bước một bước hai
Con trợt té ba xuýt xoa đỡ lấy
Một vết đỏ làm má con giận lẩy
Trách sao ba vô ý làm con đau
Mới một tuổi con có đứa
em sau
Nên mỗi tối ba nằm kề
con ngủ
Rồi từ đó quen hơi ba
ấp ủ
Vắng ba... con đòi má
gọi ba về…
Một thoáng đời…qua
nhiều nỗi nhiêu khê
Nay ba sắp trở thành
người bất khiển
Cho dù thế nào trong cơn thay chuyển
Hảy cho ba kề cận ở gần con
Ở xứ nầy cứ theo lệ bàng quan
Cứ bỏ mặc người già nơi viện lão
Ở nơi đó bốn bức tường vôi mờ ảo
Vắng bóng người và tiếng của người thân
Vắng tiếng trẻ thơ và hơi ấm ân cần
Ba sẽ chết với cơn buồn ray rức
Óc lú lẫn nhưng có khi chợt thức
Tai vẵng nghe hồn nhớ chuyện năm xưa
Hảy để ba nằm lặng lẻ góc nhà
Cho hạnh phúc chảy vào hồn già cổi…
Rồi một ngày hơi thở ba tắt vội.
Hoả táng ba đem chút núm tro về
Có dịp nào con trở lại đất quê
Chôn hỏa cốt bên mộ phần gia tộc
Hồn ba sẽ thỏa lòng mong ước
Về đất xưa quyện hương khói làng xưa
BẾN MẸ YÊU THƯƠNG
Má mất đi..thôi rồi
xa miên viễn!
Mới hôm nào còn thấy
má kính yêu
Niềm hân hoan gặp
lại má tuổi chiều
Con lo sợ ngày
chia xa...mất má!
Tuổi hạc già như
nhựa khô cuốn lá
Gió khẻ rung rời
thân cội ...lá rơi
Chiều hôm nay con trở lại xứ người
Chiều hôm nay con trở lại xứ người
Tin má mất ...con
rả rời đau xót
Má đi rồi đời con
dài... ủ dột!
Ôi không còn tiếng
gọi má!... má ơi!
Ôi thiên thu không
còn thấy nụ cười
Và tiếng gọi"Tân
con về đó hả"
Bao năm xa...ngày
về con vội vã
Như bao lần xưa:
lính trận bôn ba
Mỗi lần về chỉ
ngày một ngày ba
Nhưng con biết chổ
về là bến má
Từ nay đâu còn …mơ
nơi xứ lạ
Chốn quay về có má
đợi chờ con
Bao chông gai trắc trở lối quê hương
Con ngại bước…nhưng về vì còn má
Con ngại bước…nhưng về vì còn má
Giờ đây má đã xa rồi trần thế
Bến mẹ đâu? ...không còn hướng tìm về!
Khoảng đời không...
Như con suối rì rào qua năm tháng
Chảy lưng đèo, qua rừng thẫm âm u
Suối vẫn chảy không ngừng, không ngơi nghĩ
Như tình yêu thầm lặng đến thiên thu
Em có biết rừng thu ơi xào xạc?
Chiếc lá nào rơi rụng suối mơ trong
Anh ôm lấy vô vàng cơn xao động
Một chút tình rơi rớt giửa bóng trăng
Như cơn gió thổi biển ngàn sóng dạt
Len qua từng lớp bọt trắng vở nhanh
Trái tim anh chẵng bao giờ biết mõi
Gần suốt đời chưa bắt được tình em
Hướng em đi hình như rất vô tình
Anh vụn dại chưa bao giờ bắt gặp
Trong thế gian có thiên hình vân hạc
Cánh chim buồn bay mõi khoảng đời không!!!
Như con suối rì rào qua năm tháng
Chảy lưng đèo, qua rừng thẫm âm u
Suối vẫn chảy không ngừng, không ngơi nghĩ
Như tình yêu thầm lặng đến thiên thu
Em có biết rừng thu ơi xào xạc?
Chiếc lá nào rơi rụng suối mơ trong
Anh ôm lấy vô vàng cơn xao động
Một chút tình rơi rớt giửa bóng trăng
Như cơn gió thổi biển ngàn sóng dạt
Len qua từng lớp bọt trắng vở nhanh
Trái tim anh chẵng bao giờ biết mõi
Gần suốt đời chưa bắt được tình em
Hướng em đi hình như rất vô tình
Anh vụn dại chưa bao giờ bắt gặp
Trong thế gian có thiên hình vân hạc
Cánh chim buồn bay mõi khoảng đời không!!!
TÔI HỎI
Tôi hỏi mùa thu sao
cây vàng lá?
Có phải se se gió lạnh
miên mang?
Tôi hỏi mùa thu sao
trời hiu quạnh?
Có phải mây trời nhè
nhẹ lang thang?
Tôi hỏi cỏ cây bên đường
cuối rạp
Có phải hạt sương oằn
ướt đêm hoang
Tôi hỏi trăng vàng
trên cao mây khuất
Trăng buồn ai vàng vọt
ánh trăng tan
Tôi hỏi đời tôi loanh
quanh bạt hướng
Bởi căn phần hay đầu
óc tối tâm
Tôi hỏi tôi hồn sao
luôn vướng mắc
Bởi trăm điều sầu khổ
của thế gian
Tôi hỏi đời tôi dấu
buồn khuất lấp
Nhưng tang thương còn
bắt rể quanh thân
Tôi muốn thoát…như
phù du hóa kiếp*
Một phút thôi mọc
cánh đổi căn phần
*Phù du: một loại sinh vật sống dưới nước,
khi hóa kiếp mọc cánh bay lên khỏi nước chỉ vài phút là
chết.
Nắng Nhớ
Nắng
cũng rất vàng …nắng Cali
Biên
biếc một bầu trời xanh ngát
Ngồi
nhớ Thu về nắng miền Tây
Trà
Vinh che bóng cây dầu lớn
Gió
lốc đưa qua…lá rơi đầy
Những
cánh hoa dầu xoay trong nắng
Mùa
Thu chầm chậm bước chân ai
Đường
hàng me xưa thời đi học
Vạt
áo ai bay xoắn chân nai
Gió
nhẹ thoảng thơm hương con gái
Mùa
Thu vời vợi…hồn tôi say
Ngồi
đây vọng nhớ mùa Thu cũ
Mấy
chục năm trôi giấc mộng dài
Phương
ấy có tôi trong ngàn lá
Rớt
xuống đường xưa gió lắc lay
Ơi
em! Giờ cũng già thiếu phụ
Mưa
nắng còm lưng cỏng tháng ngày
Tôi
ở bên nầy nhìn nắng ấm
Nhớ
ơi…! Nhớ quá nắng quê tôi…!
XẢ VÀO THƠ
Chiều
ngã lạnh…tháng 12 mắc gió
Thổi
lá vàng vướng bụi cỏ vàng hanh
Xem
trang lịch chỉ còn hai ba tấm
Ta
đếm mình …chắc thêm được chục năm?
Tháng
mười hai giáp năm chạy qua mặt
Ta
lù đù cứ dậm cẳng bình tâm
Đời
vô thường cớ chi ngồi phiền nảo
Phút
cạn đời ai cũng phải yên nằm
Mỗi
ngày lật đời qua…đành dể đó
Lâu
lâu ngồi kéo lại chút hồi tâm
Ta
đếm lại xem bao nhiêu vướng mắc
Xả
vào thơ cho nhẹ gánh lâm chung
Không Phải Là
Tình Yêu
Em
ơi…! Đừng nghĩ ngợi vào ánh mắt
Của
của ai đó ngây ngất nhìn em
Có
thể họ chỉ mê em mái tóc
Những
sợi dài buông thả úp bờ vai
Hoặc
dáng em tha thướt bước trang đài
Đôi
tà áo lượn lờ theo quấn quít
Đôi
mắt em cập đôi buồn mây nhạt
Giọt
sương đêm dường chợt ứa dòng trôi
Đôi
ngực nhô búp nở nét tuyệt vời
Môi
cười nụ phấn son hồng đôi cánh
Em
hiển hiện nét thanh tân quyến mộng
Nên
đã hớp hồn người ngắm mê say
Em
ơi! Đó không phải là
tình yêu…!
Mà
là phút giây của gã ngông động
Mắt
nhìn em như bức họa hoa khôi…!
MỪNG SINH NHẬT
Lật
đật tháng ngày trôi qua vội
Tuổi ta quên đếm cứ thêm ra
Mừng húm 72 còn sức vửng
Ngồi đánh vần thơ mừng tuổi ta
Tuổi ta quên đếm cứ thêm ra
Mừng húm 72 còn sức vửng
Ngồi đánh vần thơ mừng tuổi ta
Mừng
ta còn trí so cân não
Để thấy trôi qua những thăng trằm
Mừng ta ngày tháng dư còn lại
Quán lạc-tâm yên -giữ ý trong
Để thấy trôi qua những thăng trằm
Mừng ta ngày tháng dư còn lại
Quán lạc-tâm yên -giữ ý trong
Con
cháu xum vầy mừng tuổi thọ
Lờ lợ âm ngôn nghe tức cười
Nội ngoại 5 cô, chưa có cậu
Xứ nầy đâu nệ nối tong nòi
Lờ lợ âm ngôn nghe tức cười
Nội ngoại 5 cô, chưa có cậu
Xứ nầy đâu nệ nối tong nòi
Ta
thổi 72 năm quá khứ
Ráng chờ …thổi mấy tuổi nữa đây?
Thế gian phù ảo sao đoán được
Có thể lăn đùn…đâu có hay!
Ráng chờ …thổi mấy tuổi nữa đây?
Thế gian phù ảo sao đoán được
Có thể lăn đùn…đâu có hay!
Còn
nụ cười vui ngày sinh nhật
Còn tựa vào vai bên vợ hiền
Còn ôm hôn cháu cưng nựng nịu
Niềm vui-hạnh phúc …thật bình yên…
Còn tựa vào vai bên vợ hiền
Còn ôm hôn cháu cưng nựng nịu
Niềm vui-hạnh phúc …thật bình yên…
SINH NHẬT MỘT
MÌNH
Hôm
nay sinh nhật…một mình ta
Bảy
mấy năm trôi thoáng chốc qua
Bầy
trẻ có đôi xây tổ khác
Hai
già riêng lẻ một nơi nhà
Ông
vào Face book vui bầu bạn
Bà
lướt Movies truyện Việt ta
Ăn
bánh, uống trà qua ảnh ảo
Cũng
vui hí ngoáy mấy vần thơ
&&&&&
Cũng
vui hí ngoáy mấy vần thơ
Sinh
nhật cớ chi phải rậm cờ
Thong
dong màn ảnh vào trang ảo
Nhẹ
lướt vào khung bạn kết thơ
Xứ
lạ mỗi ngày như một vậy
Đất
xa năm tháng giống y …à…
Sinh
nhật…. Ờ…! Ha…! Tìm món nhấm
Nâng
chén một mình cũng đã đa
MÙA XUÂN VÀ HOA
Mùa
Xuân hoa nở chẳng vì ai…
Tiết
Xuân… hoa nụ ấp Đông dài
Nắng
hồng chút ấm…trời mây biếc
Hoa cỏ
xanh tươi kết tháng ngày
Vạn
vật cùng hòa trong vũ trụ
Xoay
chuyển vận hành theo vòng quay
Ta
cũng đi theo vòng luân chuyển
Nhưng
khác…hồn ta đoản khúc thay
Có lúc
Xuân tươi …lòng đượm khóc
Vì
trong uẩn ẩn những tàn phai
Có lúc
Đồng về tươi hồn mộng
Bên
người yêu dấu ngát nồng say
Con
người là vật trên mọi vật
Vì có
linh hồn …trái tim yêu….?
Mẩn
cảm với cuộc đời thay đổi
Vui-
Buồn hòa khúc của trần ai…!
Xuân họa thơ cụ Nhân
Xuân khứ, Xuân lai, lại đón Xuân
Ai đem khuê cát đến cùng gần
Dáng hoa cành liểu..ồ! du khách
Mày sắc, mi cong ..ấy! mỹ nhân!
Đã đến cùng ta sao bóng ảo
Sao không bậu bạn buổi giao hoan
Ta say hay tỉnh trời xuân mộng?
Ai rót thì thầm chuyện ái ân?
Vỉnh
biệt Nhà Văn Võ Phiến
Người
về cùng đất, cùng cây cỏ
Mưa
nắng từ đây phủ mộ người
Thế
tục đục -trong…người bỏ lại
Văn
chương chữ nghĩa thoáng hơi người
Người
nâng hoa gấm vào bút mực
Người
trải tơ lòng cõi trời xanh
Tâm
bút nhã thơm dòng di cảo
Nhớ
ơn người vừa bỏ cuộc thế gian
Vỉnh biệt nhạc sĩ Anh Bằng
Nhạc
còn vang mãi cung âm
Đời
còn vương vấn qua từng nhạc thanh
Người
vừa nằm xuống Anh Bằng…
Cõi
thân cát bụi cõi hằng vỉnh xa
Cám
ơn người đã tài hoa
Nhã
thơm nhạc điệu cầm ca lại đời…
Xuân Xa
Hôm
nay trời rực hừng đông sáng
Tỏa
ánh dương hồng vệt cuối năm
Chợt
thấy mùa xuân về đâu đó
Trên
nụ hoa tươi , đọt lá xanh
Hôm
nay tự nhắc lòng buông xã
Bao
nỗi buồn vây. ..chạnh nhớ nhà
Cười
với Xuân chiều nơi đất khách
Khơi
bút câu thơ “Khúc Xuân Xa”
MỪNG
NĂM MỚI
CUNG
nghinh năm mới với Xuân tươi
CHÚC
cho già trẻ khắp nơi nơi
TÂN
về đón lấy nhiều tài lộc
XUÂN
đến ôm tràn hạnh phúc khơi
HẠNH
thông danh lợi thơm gia tộc
NGỘ
phước an vui ngát đất trời
CÁT
nhật rộn ràng con cháu hội
TƯỜNG
Xuân ong bướm rợp Xuân chơi
TỪ HANG BELEM
Nghiêng
vách núi …đá thở mùi lạnh toát
Gió
khua cây…nhánh nhỏ giọt đọng sương
Trời
nghiêng nghiêng đổ mây về phương tối
Ánh
mặt trời còn loé níu một phương
Ta
tịnh khẩu…đứng co ro đón lạnh
Tháng
mười hai…nghe đòng vọng nguyên Thiên
Đêm
Thánh dội…khởi đi từ hang đá
Rãi
muôn trùng… Đêm Chúa giáng xuống trần
Và
từ đó núi nghiêng về Châu Thổ
Tháng
mười hai vang “ ĐêmThánh Vô Cùng”
PHƯỢNG NHỚ
Phượng nở hai màu khoe sắc hương
Mùa hè nghiêng bóng trước sân trường
Tuổi nhỏ một thời vương nỗi nhớ
Hai màu hồng,tím một trời thương
Mỗi cánh phượng hồng trang thơ ép
Từng dòng thơ nhớ gởi trao thương
Lưu bút ngày xanh dòng mực tím
Gởi nhớ, gởi thương tuổi học đường
Ngắt cành phượng tím trao em đó
Hảy nhớ tình nhau vạn nẻo đường
Lớn lên mỗi đứa đi mỗi ngã
Thời gian trôi vuột những yêu thương
Kỷ vật qua bao cơn biến loạn
Mất rồi những dòng chữ thân thương
Hoa phượng mùa hè, hoa vẫn nở
Hồng, tím còn đây trước sân trường
Người xưa biền biệt ...người xưa đứng
Buồn nhìn mái ngói đã rêu phong
Em của thời xưa giờ tóc trắng
Ta của thời xưa tóc điễm sương
Phượng ơi! màu nhớ lòng lưu luyến
Ta hát bài ca "Phượng nhớ" buồn
Thiếu phụ bên đường dừng chân lại
Có phải người xưa cũng đoạn trường?
Phượng nở hai màu khoe sắc hương
Mùa hè nghiêng bóng trước sân trường
Tuổi nhỏ một thời vương nỗi nhớ
Hai màu hồng,tím một trời thương
Mỗi cánh phượng hồng trang thơ ép
Từng dòng thơ nhớ gởi trao thương
Lưu bút ngày xanh dòng mực tím
Gởi nhớ, gởi thương tuổi học đường
Ngắt cành phượng tím trao em đó
Hảy nhớ tình nhau vạn nẻo đường
Lớn lên mỗi đứa đi mỗi ngã
Thời gian trôi vuột những yêu thương
Kỷ vật qua bao cơn biến loạn
Mất rồi những dòng chữ thân thương
Hoa phượng mùa hè, hoa vẫn nở
Hồng, tím còn đây trước sân trường
Người xưa biền biệt ...người xưa đứng
Buồn nhìn mái ngói đã rêu phong
Em của thời xưa giờ tóc trắng
Ta của thời xưa tóc điễm sương
Phượng ơi! màu nhớ lòng lưu luyến
Ta hát bài ca "Phượng nhớ" buồn
Thiếu phụ bên đường dừng chân lại
Có phải người xưa cũng đoạn trường?
Tình yêu bóng mây
Em cứ mãi là người tình trong mộng
Để anh thèm thuồng trong những giấc mơ
Em cứ mãi là người tình chưa đến
Để anh chờ háo hức một vòng tay
Em cứ hẹn cho dù em
nói dối
Để anh chờ trong hồi
hộp mê say
Anh lặng lẻ với mối
tình ngây dại
Cho dù đời anh tóc
ngã màu mây
Trái tim và hồn anh
như tơ mỏng
Cứ vổ đầy mộng ước của chàng trai
MỘT GỐC MÙA ĐÔNG
Sống
ở quê người nơi đất xa
Nhớ
mãi làng quê…thuở quê nhà
Nhen
nhúm từng vùng vuông đất nhỏ
Một
mớ rau xanh, một nhóm cà
Chọn
chổ đào vun vài cây xanh
Mấy
mùa cây mọc chỉa thêm cành
Kết
nụ ra hoa…hương thơm ngát
Cam,
quít kết nhành trái vàng thanh
Sống
ở quê người nơi đất xa
Trái
mùa, trở gió, lạnh tràn qua
Rau
xanh tê buốt chồi thôi mộc
Dẩu
che cũng chẳng giử ngọn tà
Cam
quit trân mình neo trái chính
Lá
nặng hạt sương giá câm câm
Co
ro tôi bước quanh vườn lạnh
Chợt
nhớ quê nhà nắng vàng hanh
LẠC ĐẠO CHIỀU NOEL
Chiều
Noel uống rượu bồ đào
Nghe
thăm thẳm hơi men nồng cháy đất
Tuổi
gần tối nhá nhem buồn đối mặt
Nên
hẹn về trong giấc ngủ hồng ân
Đi về
ngủ thiếp trong sương tuyết
Xa tắp
mùi hương ngự dáng trầm
Giáo
đường chuông đổ sương khuya lạnh
Đêm
mấy nghìn năm Chúa xuống trần
Tin
chốn trần gian còn có Chúa
Như
tin tánh Phật ngự trong tâm
Bác ái
quên mình trên thánh giá
Từ bi
buông xả hết châu thân
Chúa
Phật không già theo phế tích
Vì
Người hiện hữu bởi thương yêu
Đêm
nay quỳ dưới chân Thiên Chúa
Nhưng
sớm ngày mai lạc cũng nhiều
Lạc
nẻo đường xưa huyền diệu quá
Ba Ngôi - Tam Bảo cõi Ta Bà
Thiên đường địa ngục con đường lạ
Lạy Chúa về đâu mây trắng qua
(Kiêm Đoàn)
Sacramento, Giáng sinh 2014
Hướng Hồn Lạc Đạo
Đêm
Noel nhấp chén rượu hồng
Nghe
vọng tưởng một trời ngây ngất
Nghiêng
tóc trắng dốc đời tất bật
Đêm vô
cùng Thánh nhạc nhả âm
Thâm
thẩm tuyết rơi che nguyệt khuất
Động
vành hương tỏa chốn hoang sơn
Chuông
vang hồi đổ mừng Thiên Chúa
Đêm mấy
nghìn năm Ngài Giáng trần
Đức
tin nơi Đấng Thiên ngự trị
Ẩn
mình như Phật ở trong tâm
Bác Ái
xả mình trên Thánh Giá
Từ Bi
cứu độ cõi u minh
Chúa-
Phật trãi qua nhiều biến cuộc
Vẫn
còn vang vọng mãi hồng ân
Đêm
nay ngồi vọng mê Thánh tưởng
Sáng
mai thức dậy chút lạc tâm
Nẻo
đời sắc tướng vô vô ngã
Cõi
tục u minh chốn ta bà
Thiên
đường địa ngục đường lên xuống
Ta
biết về đâu phận số ta…?
QUÁN LẠC PHÚC
Cứ xả
đời theo hào quang nguyệt
Quên
chân dẫm đất lối cỏ hoa
Ngan
ngát hương bay loài dạ thảo
Hướng
hồn thanh lặng tiển nguyệt tà
Buổi
sáng hừng đông ngày mới tới
Ta còn
hớp ngụm đắng cà phê
Chút
ngọt của đường pha đầu lưởi
Vẫn
còn phơi phới những thăng hoa
Tóc đã
pha sương viền muối trắng
Nổi
nhớ còn vun trán da nhăn
Cuộc
thế vuông tròn trong với đục
Gạn đục chắt trong vở lẻ ra…
Ngồi
bên hiền nội tóc nhạt phai
Vịnh
bờ vai héo ấm ấm tình dài
Con
cháu sum xoe cùng chúc thọ
Quán
lạc phúc đây…nở nụ cười
Cứ
chạy lòng vòng tìm thú vui
Trong
ta cùng với mỗi nụ cười
Đã là
hạnh ngộ niềm hoan lạc
Chính
trong tâm phúc… những lụa là
Hoa Nở Chiều Đông
Chiều
Đông trời đất buồn chi lạ
Mưa phùn, gió bấc rét căm căm
Lạc lõng chiều đông hoa hé nở
Rưng rức buồn rơi chiều cuối năm
Mưa phùn, gió bấc rét căm căm
Lạc lõng chiều đông hoa hé nở
Rưng rức buồn rơi chiều cuối năm
Bao
nhiêu nỗi nhớ từ xa xăm
Ùa đến tim ta như sóng vỗ
Bao chuyện ngày xưa như thác đổ
Đìu hiu như ghềnh đá khô khan
Ùa đến tim ta như sóng vỗ
Bao chuyện ngày xưa như thác đổ
Đìu hiu như ghềnh đá khô khan
Ngày
ấy qua rồi cơn tao loạn
Cửa nhà, hình ảnh cũng tan hoang
Muốn về tìm lại nơi chốn cũ
Mà tiếc là như ... giấc mộng tàn
Cửa nhà, hình ảnh cũng tan hoang
Muốn về tìm lại nơi chốn cũ
Mà tiếc là như ... giấc mộng tàn
Cuối
năm hoa nở chiều đông lạnh
Vẫn nhoẻn nụ hồng với gió sương
Ước sao được giống cành hoa nhỏ
Lặng lẽ đời trôi giấc mộng thường
Vẫn nhoẻn nụ hồng với gió sương
Ước sao được giống cành hoa nhỏ
Lặng lẽ đời trôi giấc mộng thường
(Nguyên
Nhung)
Hoa Nở Chiều Đông
Chiều
Đông đất khách buồn ngơ ngẩn
Gió
rét căm căm …lạnh đất trời
Mai đỏ
nụ Xuân… chồi non biếc
Lập
mùa giao động bóng chiều soi
Vọng
nhớ thời gian trôi qua vội
Lùa
vào tìm gợn những giao thoa
Buồn
–vui …lữ thứ loang loang vỡ
Bọt
sóng va thân mộng tan nhòa
Thoảng
qua đã bốn mươi năm chẳn
Quê
nhà một thuở vở tan hoang
Lối về
thâm thẫm…ngày mong ngóng
Vườn
cũ, nhà xưa… vẫn xa xăm!
Cuối
năm hoa nở-hoa xứ lạ
Ngồi
đây nghiêng tóc tẻ pha sương
Hoa
ơi! Hoa nở vô tư quá!
Ta
muốn như hoa…nở mộng tàn…!
LẢNG ĐẢNG MÙA XUÂN
Hoa
lá cỏ cây chừng như chớm
Nở.
Đất trời giao động mùa Xuân
Mùa
Xuân cứ chu kỳ đúng hẹn
Còn
ta lảng đảng những thăng trầm
Giọt
thời gian tát quất vào mặt
Rẻ
đường nhăn nhó lăng quăng
Tín
hiệu thời gian thì hiện rỏ
Còn
riêng ta lấp ló vô chừng
Mùa
Xuân hiển hiện màu hương sắc
Ta
mân mê- dõi mắt hòa tâm
Niềm
hân hoan có khi thoáng hiện
Dằn
nén lên nỗi khổ âm thầm
Mùa
Xuân! Chợt như cánh bướm
Diểu
cợt bay bay quanh khu vườn
Cằn
cỗi của đời tôi…chờ ngày tận
Trong
tiếc nuối trơn vuột, vô tâm
HỘI
AN QUA ĐÓ MỘT LẦN
Phố rất cỗ...nhà rêu phong mái nốc
Đường chông chênh lần phiến gạch trăm năm
Phố chật hẹp...nên bước gần dể gặp
Người rất tình...nên phố ngập niềm yêu
Mắt ai đó Hội An... bên khung cửa
Lầu không cao...anh muốn vói tay chào
Nhưng rất ngại ...chiếc đèn lồng gió đẩy
Che em ngồi ...đôi mắt ngó lao chao
Tô bún nhỏ bốc hơi thơm hương ngát
Ăn một lần chắc nhớ mãi Cao Lâu
Anh thầm lặng bước ra con phố cỗ
Dọc sông Hoài...nghe con nước lao xao
Chiếc thuyền rồng đậu bên bờ... neo vắng
Nghe ai hò buồn nẩu ruột thấu tim cào
Hội An ơi! một lần ta qua đó
Mưa Hội An còn ẩn thấm ...hồn nao...!
Nhớ Hội An mong một ngày về lại
(Kỷ niệm một lần ghé Hội An năm 2007)
VỀ NAM CALI
Về
Nam Cali… chuyến đi dài 8 tiếng
Bánh
xe lăn qua dồng, dốc đồi cao
Nắng
mùa hè…dải đồi khô trọc lốc
Cỏ
úa vàng cháy xém đất đen nâu
Có
những khoảng chạy dài như vô tận
Rừng
Ô Liu thiếu nước lá đong đưa
Trời
Cali đang vào mùa hạn hán
Lá
xanh che luống đất đợi cơn mưa
Xe
lên cao …cao hơn 5000 feets
Nhìn
vực hồ nước hụt loáng xanh lơ
Khách
du ngoạn lướt thuyền xa nước rẻ
Tàn
cây nghiêng thèm nước dội lên bờ
Xe
thả dốc quanh co triền núi xuống
Dòng
xe qua Los-Angeles, Santa-Ana
Xa
lộ 5…xe bắt đầu khựng lại
Ta
nôn nao gặp lại bạn ngày xưa
Mấy
ngày liền loanh quanh đi chưa hết
Phố
Bolsa -liền nối Westminster
Phước
Lộc Thọ…ngồi cà phế tán gẩu
Chuyện
trên trời, dưới đất, chuyện quê xưa
Nắng
miền Nam diụ hơn miền Bắc
Ra
biển chơi hứng gió mát biển xanh
Sóng
ngàn khơi lớp sóng lùa bờ cát
Một
chút hồn thanh thảng với xa ngàn
Mấy
ngày hẹn… gặp bạn bè tất bật
Nhậu
mấy chầu...rỉ rả chuyện đời xưa
Thằng
nào thằng nầy đầu bạc trắng
Mà
nâng ly cũng khí thế cụng- cưa
Từ
miền Bắc…về miền Nam mấy bận*
Mỗi
lần về, mỗi lần hẹn về Nam
Mấy
lần trước còn lái xe ngon trớn
Giờ
xe đò ghế dựa lại mõi lưng
Vài
năm nữa chắc khi ta chóng gậy
Thì
bọn mầy rồi cũng giống y chang
Xụm
bà chè thì thôi phải đành chịu
Trụ
thân già ngồi mà nhớ phương Nam
*Ở
Nam Cali có hội ái hữu Trà Vinh
nên mỗi năm có hội Hè và hội Tết các bạn mời về dự.
nên mỗi năm có hội Hè và hội Tết các bạn mời về dự.
40 Năm Hội Ngộ
Trà
Vinh!Trà Vinh 40 năm viễn xứ
Người
Trà Vinh qua năm tháng thăng trằm
Ở
muôn phương…dù xa xôi cách trở
Cũng
muốn gần nhau…tay bắt mặt mừng
Bốn
chục năm xa… gọi đàn chấp cánh
Cùng
tựu về…nối lại …buổi hàn huyên
Bốn
chục năm vù bay …ngồi nhớ lại
Thuở
Trà Vinh ngày tháng cũ thần tiên
Người
nhắc lại chuyện ngày xưa thơ ấu
Đường
hàng me thuở cấp sách đến trường
Tuổi
thanh xuân hồn nhiên còn thơ dại
Như
bướm bay lượn cả một trời thương
Trang
sách nhỏ chép đôi đều lưu luyến
Thuở
yêu ai vụn nhớ …nỗi niềm vương
Những
nụ hôn trao cho nhau vội vả
Mà
in sâu ký ức… tuổi yêu đương
Trà
Vinh ơi! Bốn mươi năm xa đó
Như
rất gần những kỷ niệm còn nguyên
Đám
con gái nhiều đêm ra đầu chợ
Ngồi
ăn kem…ly xâm bữu lượng thơm
Vài
thằng bạn thập thò ngồi ngó chéo
Đêm
Trà Vinh tim ai đó vổ...ngập ngừng
Trà
Vinh ơi! Bốn chục năm qua vội
Ai
nhớ ai…? Cuộc dời đổi tang thương!
Trà
Vinh ơi! Bốn chục năm còn dội
Những
bước chân qua phố cỗ trăm năm
Phố
không lớn người rất gần giáp mặt
Người
chưa quen...nhưng biết rất tình gần
Cứ
nhắc đến từng gian nhà, cửa tiệm
Gọi
từng tên nghe rất đổi…là quen
Tây
Huê-Thanh Thưởng- Kim Tường-Cẫm Ký
Hoa
Nam-Tố Nga-Ken Ký-Yến Anh….
Bốn
chục năm qua rất dài nhung nhớ
Ngồi
nhắc hoài chưa hết nỗi niềm thương
Buổi
hôm nay đồng hương tình quyến luyến
Sẽ
nhớ hoài buổi hội ngộ Trà Vinh
ĐÔI
BẠN
Một
thuở… mầy- tao…một thuở xưa
Tình
thân bầu bạn …một thuở vừa
Tuổi
chưa tới độ…hai mươi ấy
Còn
rất hàn vi tuổi học trò…
Xe
đạp xường ngang đèo hai đứa
Mồ
hôi hòa cái nóng Sài Gòn
Ngồi
bên vệ đường chung ly nước
Mía
ngọt tình chia mát đôi lòng
Rồi
tuổi lớn một thằng đi lính
Một
thằng làm công thức áo cơm
Thằng
ở rừng lâu lâu về phố
Hai
thằng chè chén suốt canh thâu
Có
nhiều khi chia chung em lạ
Bật
cười khan…gánh cái phong tình
Ôi
cái thuở xưa sao bạt mạng
Ngồi
tính ra …quá mấy chục năm
Bây
giờ già chát đời phân mạng
Đứa
sống quê nhà, đứa phương xa
Tao
mầy hai đứa y như cũ
Gặp
nhau chè chén vẫn như xưa
Phần Số
Cho
riêng bạn Nguyễn Bá Ngọc
Thuở
hai thằng bạn học trò nghèo trơ cùi bấp
Cùng
đèo nhau trên chiếc xe đạp xường ngang
Buổi
trưa khát nước còn đủ tiền mua một ly nước mía
Uống
chia nhau lút lắc đến cạn viên đá cuối cùng
Nó
khôn lanh nên tránh được đi làm lính
Lên
Quân Trường Quang Trung đầu hớt tóc ngắn mấy tuần
Cởi
áo lính về Sài Gòn làm công chức
Tà
tà ôm bồ bịch sướng trân
Tôi
thẳng đơ vào trường Sĩ Quan Thủ Đức
Sau
chín tháng quân trường đi một mạch ra chiến trường
Rồi
hết chiến tranh
Nó
phất phơ không hề hấn
Tôi,
một tên lính đầu hàng
Cuối
đầu đi vô khám
Rồi
kéo luôn vào trường “Cải Tạo”mấy năm
Nó
ở ngoài lách luồn kiếm sống
Được
thời cơ nó phất mãi lên
Tôi
ở tù về sạch trơn túi rổng
Ăm
tạm, ở nhờ- sống qua
ngày lạnh ót, lạnh chân
Mấy
lần vượt biên, vượt biển
Đi
không xong lại vào khám dập bầm
Cũng
mai trời còn ngó lại
Một
chuyến bay xuất cảnh đổi căn phần
Qua
Mỹ cày mấy chục năm mà đời chỉ lớt lớt
Nó
còn ở quê nhà bạc tỷ, giàu to
Hai
thằng bạn lúc hàn vi như một
Tháng
năm dài phần số lại so đo
Lúc
nhỏ nghe mẹ ru em ngủ
“Cây
khô tưới nước cũng khô
Phận
nghèo đi tới xứ mô cũng nghèo”
No comments:
Post a Comment