DÒNG
MỞ ĐẦU
Đây là tập thơ gồm những bài thơ 7 chữ và
8 chữ.
Tập thơ như là một dòng trôi của từng mảnh
đời qua những thăng trầm của cuộc sống
Tập thơ trang trải ra những khắc ảnh còn
nương náo trong tâm hồn của kẻ lưu vong.
Xin phơi trải trang đời qua những vần thơ
như một dấu vết còn động lại trong một hành trình của một đời người trên thế
gian nầy, khi một mai tôi về chốn miển viển biệt tâm.
NỘI DUNG TẬP THƠ
1-ĐỜI CHIẾN BINH
Ngày Tháng Quân Trường
Tặng các bạn khóa
25/TB/TĐ
Chín
tháng quân trường rèn chí trai
“Cư
An Tư Nguy” khởi sự đời
Học
làm lính trận gìn giử nước
Tóc
ngắn ba phân …mộng vá trời…
Sáng
nhai vội bánh mì trái chuối
Còi
thổi vang tập họp điễm danh
Có
thằng chậm mươi lần hít đất
Có
thằng cầm súng nhảy lưng tưng
Trời
hừng đông sương còn mờ lối
Đi
ngang hàng tay đánh tùng xa
Đếm
một hai đoàn quân tiến bước
Hát vang vang thôi thúc nhịp ca
Bãi tập nắng trên đồi mát rượi
Cô bán hàng đâu đó gánh sâm
Thằng lặn uống vài ly đở khát
Nhìn cô nàng cười khểnh răng duyên
Bài thực tập toán đi tìm cọc
Đo bản đồ chỉnh gấp la bàn
Toán mấy đứa băng đường băng bụi
Tìm cho ra điễm đích...gian nan
Có toán tìm nhanh gom chổ họp
Lạc vài thằng đâu mất biệt tăm
Trời đã xế mờ xa bóng nhạn
Tìm gặp ra : Một bọn uống sâm
Cả đại đội bị hành một bửa
Tới giờ ăn còn bò, còn bương
Bụng đói lã mồ hôi ướt áo
Miệng hô vang cố gắng không ngừng
Bắn tám thềm cho tám phát đạn
Nhắm thật ngay cái trán hình nhân
Cò lãi đạn đùng dùng trật lất
Không trúng đầu mà lại trúng chân
Ngày tháng quân
trường mồ hôi đổ
Tập làm người vào cuộc chiến chinh
Xuống núi nhớ bắn ngay địch thủ
Nếu không thì nó bắn đời bung
Chín tháng quân trường mẹ Thủ Đức
Mới đó giờ đây đã qua nhanh
Thằng Biệt Động quân,thằng Thiết Giáp
Thằng Nhảy Dù, thằng đi Bộ Binh
Hành lể ra trường cung tám hướng
Mai nầy bung đi khắp chiến trường
Chia tay nhé mai ra chiến địa
Chốn đao binh nhớ ráng giử mình!
Bại trận
Áo
trận chưa khô đôi giày còn bùn đất
Mấy
ngày liền trận địa lội qua sông
Vượt
mương đầm gió rừng thấp U Minh
Nắng
đổ lửa mà chưa làm khô áo
Chiếc
máy truyền tin ban tin lui trận
Mấy
đại bàng tức khí chưởi thề vang
Cả
đoàn quân về trấn thủ vùng ven
Cơn
hổn mang nghe đầu hàng buông súng
Trời
tháng Tư chưa cơn mưa sấm động
Hồn
thét ngang gầm vỡ giữa
tim đau
Tướng
tá hèn bỏ ngũ bước lên tàu
Bầy
chính khách hổn mang tuôn ra biển
Quân
tán loạn xuống thần tác chiến
Rồi
rả bèn vứt súng bỏ về quê
Kẻ
dũng khí cả quyết chí ăn thề
Cùng
tử chiến với quân thù Bắc Việt
Thiếu
cân phân nên tuyến phòng tan tác
Những
anh hùng vị quốc biến vong thân
Những
vị tướng thề vỉ đạo quân thần
Đành
tuẩn tiết không đầu hàng quân địch
Những
thương binh vẫn còn đầy thương tích
Kéo
lê thân qua các nẻo trường thành
Đi
về đâu…trong nỗi khỗ tang thương
Đời
u uất…một đoàn quân bại trận
CỞI ÁO LÍNH
Cởi chiếc
áo bao năm ta làm lính
Ôi! bất
ngờ như một giấc chiêm bao
Nghe
hơi thở bung trong lòng ngực nhói
Như ta
rơi vào vực thẳm âm sâu
Ôi hồi
đó ta mơ ngày thôi lính
Cởi áo
ra về cuộc sống bình yên
Sống cuộc
sống mơ màng không chiến trận
Ôm tình
yêu lăn giữa nắng mênh mông
Giờ cởi
áo bởi vì ta thua trận
Khắp
thân ôi nhỉ máu vết thương bầm
Không dấu
đạn mà cơ hồ rũ riệt
Khúc
quân hành kết thúc nốt hờn căm
Con chiến
mã hí vang rền miên viễn
Thôi từ
đây sông núi khuất bờm bay
Dấu
chân hùng giờ ngàn năm tuyệt tích
Yên
cương buồn thôi rũ bóng chiều nay
Bọn ta
đó giờ quây quần thúc thủ
Trại
giam buồn, chật ních giọt mồ hôi
Miếng
rưỡi gạch ngủ nghiêng mình u uất
Ngược đầu
nhau nên đêm chẳng qua mau
Hồn
trăn trở những điều không nghĩ được
Mới hôm
qua còn phất phớt cờ bay
Cả đoàn
quân còn dũng tiến hăng say
Nay
chung cuộc qui hàng buông tay súng
Cởi áo
lính giờ nằm trong ngục tối
Bọn ta
ơi ! hào khí rủ cờ bay
Lịch sử đã sang trang sao buồn thế !
Thôi hết
rồi sông núi tủi ngàn sau!
QUA ĐỒI TĂNG NHƠN PHÚ
Viết theo tâm sự của một
người ....
Qua dốc đồi xưa mùa
hoa nở
Tím rừng hoang tím bóng chiều
Hồi đó vào thời chinh chiến cũ
Anh khoát chinh y vào quân trường
Thủ Đức những ngày mới vào lính
Tóc ngắn ba phân mới tám tuần
Em đến thăm anh chiều thứ Bảy
Hai đứa kề nhau dưới bóng sim
Mùa nầy hoa nở màu tim tím
Hương tóc em thơm hay hoa thơm?
Khe khẻ em ngâm bài
thơ cũ
Màu tím hoa sim của Hữu Loan
“Chính chiến mấy người đi trở lại...”
Lời thơ ôi!..! sao quá đoạn trường!
“Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người em gái hậu phương”
Chinh chiến qua rồi mùa khánh tận
Bỏ súng lên rừng em xa anh
Mấy năm"cải tạo" nơi rừng thẫm
Nghe tin anh chết... xác vùi nông
Chưa được cùng nhau
vui ngày cưới
Em đành chít vội chiếc khăn tang
Đã hứa cùng anh nên duyên nợ
Lỡ hẹn nhau rồi... em nợ anh
Mấy chục năm rồi em ở vậy
Cứ giử lòng em một kiếp nầy
Chưa lể hộp hôn mình chăn gối
Thì thôi..em đã..của anh thôi!
Chiều nay em đi qua Nhơn Phú
Vào mùa hoa nở trên đồi sim
Nhớ ơi! nhớ quá hình bóng cũ
Khe khe ngâm bài thơ Hữu Loan
Đồi xưa đả mấy mùa thay đổi
Mấy chục năm...Tăng
Nhơn Phú ơi!
Ngắt hoa sim ngát mùi hương nhớ
Ôi ngày xưa cũ...đã mất rồi
Ở U MINH
Đêm trại U
Minh gió rừng tràm
Thổi tốc mái
nghiêng che giấc tạm
Mười thằng
ngổi nhỗm nước mưa phang
Thằng cởi
lưng trần ra máng bạt
Thằng lấy
cây tràm cột thanh ngang
Mấy tháng
đốn tràm cùng lao sây
Khai quang
vở đất nước mênh mông
Đào đất đấp
nền xây trại láng
Bọn cai tù,
họp nhóm luận“ngày công”
Nông trường
“Thống Nhất” nông trường khổ
“Cải Tạo”
món lừa nuốt cành hong
Nước độc U
Minh đau bụng kiết
Muổi đốt
tay chân mụn đỏ rân
Sáng sáng 8 thằng đi lao động
Hai thằng
“cải hoạt” nấu cơm chung
Cả trại hơn
ngàn thằng đi cày cuốc
Lúa mọc đầy
đồng tháng Tư Đen
Oặn thắc từng
cơn nhìn doanh trại
Máng hồn
theo gió khóc mưa giông
U Minh trở
gió hồn tan tác
Một thuở vào
đây ta dọc ngang
Giờ cuối đầu
…thôi! Buồn quá mạng!
Đã mất cơ
đồ, mất non song
U Minh di
hận! Còn mang hận
Trong hồn đau
khứa buổi
lưu vong!
ĐỔI ĐỜI
Tụi
nó ở rừng nay về phố
Ta
bỏ phố xưa lại vô rừng
Tụi
nó dép râu đội nón cối
Ta
vứt giày sô nón sắt quăng
Trận
chiến thế cờ ta thua cuộc
Làm
tên bại trận rả hàng ngang
Tụi
nó nghênh ngang như thảo khấu
Ta
buồn gục mặt khóc non sông
Rừng
núi thâm sơ ta hoàng hạc
Trên
nhánh cây rừng rung lá xanh
Suối
bởi vì ta suối róc rách
Lao
sậy có ta hoá ruộng vườn
Mẹ
già dõi mắt từ quê cũ
Vượt
mấy đường xa ghé lại thăm
Mắt
mẹ nheo nheo buồn lặng lẻ
Tóc
bạc…bạc thêm…nỗi đau thầm
Vợ
cũng dắt con rời thành phố
Vô
rừng ở nán một hai hôm
Thăm
chồng rón rén vài hôn vội
Sợ
bọn “Cán ngố” ngó đâm đâm
Tụi
nó ở rừng nay ra phố
Kéo
lùi đất nước, phá tan hoang
Ta
vô rừng máng hai đầu võng
Nằm
đọc thơ Kiều …ngắm ánh trăng
Bài thơ mưa
Bỏ lại quê hương một chiều mưa
Mưa bay gió tạt mấy tàu dừa
Mưa ướt hai vai sờn chinh chiến
Mưa nhiểu giọt sầu...mẹ tiển đưa
Bửa ấy cơn mưa như trút đổ
Cha vuốt mưa tuôn ướt giọt dài
Mưa lạnh...con đi… đừng quay lại
Phương xa mưa gió sẽ thôi bay
Lời cha cặn dặn…ướt mưa ngoài
Mưa trong lòng nát những giọt cay
Xứ người mưa gió thôi giông bão
Mưa ở phương nhà...mưa vẫn dai
Một hôm mưa xoấy hồn đau xót
Nghe tin mẹ mất...rét mưa bay
Ôi! trời mưa gió sao lại đỗ...?
Cali mùa nắng....mưa chẵng hay!
Xứ lạ mươi năm ít khi mưa
Mưa chưa đủ thấm áo ướt da
Họa lắm thoáng mưa trong chóc lát
Cha ơi! Mưa nhớ quá quê nhà
Rồi cha cũng bỏ cơn mưa hạ
Mưa thế gian đầy gánh can qua
Thân tàn mưa lủ bào thân xác
Nhấm mắt lìa đời... mưa xót xa!
Giờ cơn mưa đắng hồn trăn trở
Mộng quá mươi năm...nhớ mưa nhà
Bao giờ chạy dưới cơn mưa đổ
Phủ ướt tình quê những giọt sa
RỒI SẼ RA SAO…?
Xưa
khí phách đời ngang tàn chinh chiến
Giờ
lù đù rệu rạo sống cà nhong
Đành
thả nổi như lục bình xuôi ngược
Tấp
vào đâu…? Nào cưởng được nước dòng
Sáng
cà phê ngồi một mình lặng lẻ
Thả
hồn… điếm lại những tồn vong
Tuổi
mấp mé giữa đôi bờ sinh tử
Còn
nhai hoài …chưa nuốt hết lo toan
Thật
ra ta đâu phải tên ủy mị
Nhưng
lù đù cơm áo quấn cờm chân
Nhiều
khi giật mình nhớ về cố quốc
Buồn
có dầy …cớ sự vẫn mênh mông
Ngồi
nguyền rủa lủ ma đầu quỷ ám
Họ
trơ trơ chẳng chết được một tên
Bọn
gian ác cứ rình rang thảo khấu
Dân
bơ phờ sống nín thở qua sông
Bên
ngoài …Giặc mấp mé buông kèm tỏa
Bọn
ngoại xâm đang lấn lướt cõi bờ
Họ
đánh lừa chỉ lấp la lấp lửng
Chờ
đến hồi…mất nước…!Thế là xong !
Vuốt
râu tóc mặt mài buồn hốc hác
Đau
thắc lòng tâm sự thật… rối beng !
Nghĩ
lúc chết gói tro tàn về nước
Chôn
khối buồn …không biết có được yên?
HUYỆT
LỘ THÁNG TƯ
30
tháng 4 uất khí hờn
Huyệt
lộ ai đem trải non sông?
Kiếm
thép buông tay nơi trận tuyến
Chiến
sĩ ngỡ ngàng phút lâm chung!
Một
tiếng buông hàng quân tán loạn
Tướng
hùng tuẩn tiết máu cường loan
Viên
đạn cuối cùng thà chết đứng
Ngũ
tướng lưu danh chiến sữ vàng
Xương
máu chiến binh giờ phút cuối
Rải
khắp miền Nam chết âm thầm
Huyệt
lộ tháng 4 miền Nam hận
Vùi
lấp đồng bào cuộc thãm thương
Tự
Do từ đó ghim xiềng xích
Cơm
áo cơ hàn quấn lấy thân
Ai
đếm dùm tôi bao người chết?
Giửa
rừng “Cải Tạo” khắp Bắc Nam
Trùng
dương vùi lấp người vượt biển
Bao
nhiêu xác rã cuốn theo dòng?
Mấy
triệu sinh linh trôi đất khách
Buồn
sống dật dờ nhớ cố hương
Huyệt
lộ tháng tư ai bày bố?
Để
hồn vọng quốc khúc bi thương!
CUỐI
NĂM LÀM THƠ
Xé tờ lịch cuối...Ờ! hết năm...!
Lượm từng ngày tháng rớt quanh thân
Ừ! Sao lãng nhách toàn đồ bỏ...
Hai tay bụm nát những sai lầm
Toán tính trật trầy...không lối thoát!
Cái gì cũng vuột mất biệt tâm
Lăn hết ngày nầy qua ngày nọ
Chạy vại từng ngày suốt cả năm
Lưng áo vẫn hoàn không chật vật
Hẹn về cố quốc ...cứ hẹn lần
Như con ngựa chạy trên đồi cát
Gượng bươi chậm bước mõi mòn chân
Nhìn gương chợt nhớ đời sắp lụn
Khoé mắt nhăn nheo, tóc trắng dần
Nhớ nhớ...nhớ mấy thằng bạn cũ
Ráng mớm vài thằng một hai trăm
Chỉ có vậy thôi đừng han hỏi
Giàu có gì đâu buổi thăng trằm
Ở đây tao cũng mang thương tật
Có khá gì hơn những vết hằn
Thân còn toàn vẹn coi như bỏ
Thương tích tâm hồn...Ôi! nát tan
Có đở hơn nhau cơm áo mặc